Đứng ở góc độ của Lâm Dư Dư, Ôn Sùng suy xét như vậy, khiến cô rất vui mừng, bởi vì trên đời này, cô sợ nhất là Ôn Lễ bị người khác khi dễ. Nhưng, nếu tương lai có một người phụ nữ gả cho anh, lại chỉ bởi vì cháu ngoại thích, thì người phụ nữ ấy cũng có chút đáng thương.
Không, có lẽ sẽ không. Bởi Ôn Sùng là một người muốn có thân phận thì có thân phận, muốn tướng mạo có tướng mạo, người phụ nữ kia có lẽ sẽ rất vui mừng vì được cháu trai anh thích.
Ôn Sùng: "Không nói chuyện của tôi nữa, còn bác sĩ Lâm? Trong thư cô cũng không nói đến đối tượng, cô cũng chưa kết hôn sao?"
lâm Dư Dư: "Tôi cũng chưa có đối tượng."
Ôn Sùng: "Vậy mà người nhà cô không giục sao? Cô gái 22 tuổi như cô đều đã kết hôn rồi."
Lâm Dư Dư: "Tôi ở nông thôn, mẹ tôi ở thành phố, bà ấy cho dù muốn thúc giục tôi, cũng không thể. Hơn nữa, tôi có Ôn Lễ là đủ rồi." Đời này, cô cũng không nghĩ đến kết hôn. Cô dường như cũng đã trải qua một kiếp người, kết hôn không phải là chuyện quan trọng nhất, bởi vì sinh mệnh thật ngắn ngủi, trong nháy mắt sẽ xảy ra chuyện gì cũng không thể biết trước, cho nên cô chỉ muốn bản thân sống thật vui vẻ, sau đó chăm sóc Ôn Lễ thật tốt, nhìn thằng bé kết hôn sinh con, cô cũng rất vui rồi.
Ôn Sùng sửng sốt, có chút bất ngờ: "Cô... Rất thích Ôn Lễ sao?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, nếu có thể, tôi còn muốn thằng bé làm con tôi." Lời này của cô giống như là nói đùa, cũng là nói với Ôn Sùng cô thật sự rất quan tâm Ôn Lễ, hy vọng sau này Ôn Sùng vẫn cho phép cô tiếp cận với Ôn Lễ/"Ôn tiên sinh, nếu sau này anh kết hôn, sợ Ôn phu nhân không thể ở chung với Ôn Lễ, vậy không bằng để Ôn Lễ ở với tôi, dù sao thằng bé cũng là do tôi và mẹ nuôi nuôi lớn, chúng tôi đã quen sinh hoạt cùng nhau.”
Ôn Sùng dở khóc dở cười, anh mới nói tạm thời không tính đến chuyện kết hôn, cô còn nói như vậy?"Vậy còn cô, cô không sợ nửa kia của cô sẽ không chấp nhận Ôn Lễ sao?"
Lâm Dư Dư: "Trước mắt tôi không tính đến kết hôn, còn sợ cái này sao?" Hơn nữa,... cũng chỉ là nam nhân thôi.
Nghe được cô nói như vậy, Ôn Sùng đột nhiên nhìn cô, ánh mắt như nhìn thấy điều lạ.
Lâm Dư Dư nhìn ánh mắt anh: "Anh..."
Ôn SÙng cảm thấy, đây là ngày anh cảm thấy xúc động nhất: "Nếu Lâm tiểu thư chưa tính đến chuyện kết hôn, tôi cũng chưa tính đến kết hôn, không bằng chúng ta tạo thành một gia đình đi? Để Ôn Lễ có một gia đình hoàn chỉnh? Như vậy, chúng ta sẽ không cần lo lắng nửa kia sẽ không thích Ôn Lễ, thậm chí nếu chúng ta có con, cũng sẽ không lo lắng đối xử bên này nặng bên này nhẹ. Cô cảm thấy thế nào?”
"Anh Sùng?" Ôn Hiền sợ ngây người, đây vẫn là anh Sùng mà anh ta biết hay sao?
Ôn Hiền cảm thấy, bác sĩ Lâm chưa cho anh một cái tát, chính là đã rất lễ phép. Nhưng, lời bác sĩ Lâm nói tiếp, càng khiến anh ta khiếp sợ.
Lâm Dư Dư: "Ôn tiên sinh nói cũng có lý." Cô cũng chỉ là một người từ mạt thế đến đây, cũng không có ý tưởng kết hôn, cô thậm chí cảm thấy, bản thân đời này cô không có khả năng sẽ yêu ai. Ôn Sùng nhất định sẽ đưa Ôn Lễ đi, cô cũng không có lý do giữ Ôn Lễ bên mình. Nhưng nếu cô kết hôn, sẽ không giống vậy, cô có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Ôn Lễ. Đồng thời cũng có thể khiến Lưu Á Cầm yên tâm.
Nghĩ như vậy, Lâm Dư Dư vô cùng vui mừng: "Ôn tiên sinh, hợp tác vui vẻ." Cô vươn tay. Ôn Sùng: "..." Anh một lời khó nói hết đứng dậy."Hợp tác vui vẻ." Vừa rồi nhắc tới điều này, chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng lúc này Lâm Dư Dư đồng ý, anh đương nhiên sẽ không có khả năng lùi bước. Hơn nữa, nếu cùng bác sĩ Lâm kết hôn, cuộc sống cũng sẽ khá tốt.
Lâm Dư Dư cười cười, mi mắt cong cong, nhìn qua tâm trạng rất tốt."Ôn tiên sinh, chờ lát nữa tôi sẽ nói với mẹ nuôi và Ôn Lễ..."
"Được." Ôn Sùng ho khan một tiếng.
Lâm Dư Dư: "Sao vậy? Cổ họng anh không thoải mái à? Lúc nãy vẫn tốt mà, có phải là do nói nhiều quá không?"