Ôn Hiền đang định nói, Ôn Sùng liền mở miệng: "Chú là đối tượng của cô cháu."
Ôn Lễ 11 tuổi, đương nhiên biết đối tượng nghĩa là gì, thằng bé há to miệng nhìn Ôn Sùng, qua một lúc lâu, mới nói:"Không thể nào chú gạt người."
Ôn Sùng: "Sao chú lại lừa con?"
Ôn Lễ: "Chú nhìn qua đã lớn tuổi rồi."
Ôn Sùng: "..." Tan nát cõi lòng.
Nam nhân 31 tuổi, cho dù thời gian ưu ái, cũng không có khả năng trẻ trung giống như thanh niên 20 tuổi, huống chỉ khí chất trên người Ôn Sùng cũng không phải thanh niên 20 tuổi có thể có được, Ôn Lễ nhìn ra là vì khí chất trầm ổn này, chỉ có những đại nhân tài mới có. Hoặc là trong mắt Ôn Lễ, trầm ổn chính là tuổi lớn.
Ôn Hiền nghe vậy, quyết định yên lặng không nói lời nào, nếu không Ôn Lễ cũng nói anh ta lớn tuổi.
Phụt...
Một tiếng cười từ đại sảnh truyền đến, Ôn Sùng quay đầu lại nhìn Lâm Dư Dư, sau đó anh nhướng mày, ý nói, cháu trai cô rất không lễ phép, nên phải giáo dục lại thằng bé tốt hơn.
Ôn Lễ vừa thấy Lâm Dư Dư, vui vẻ chạy qua: "Cô."
Lâm Dư Dư: "Đầu đầy mồ hôi, sao sáng sớm lại chơi bóng đá?"
Ôn Lễ: "Là con cùng bạn đề ra. Cô, bọn họ là ai vậy?"
Lâm Dư Dư không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Con cái nhớ quả bóng này là ai gửi tới sao?"
Ôn Lễ: "Nhớ, là cậu Ôn gửi cho con." Đối với người cậu này chưa từng gặp qua, mỗi năm cậu Ôn đều gửi cho thằng bé đồ, thằng bé rất thích. Lâm Dư Dư chỉ Ôn Sùng: "Vị này chính là cậu Ôn con mới nói."
Ôn Lễ sợ ngây người, nhìn về phía Ôn Sùng: "Cậu Ôn?"
Ôn Sùng: "Không nhận ra giọng cậu sao?"
Ôn Lễ lắc đầu, tuy rằng mỗi năm đều gọi điện thoại, nhưng cách một cái điện thoại, hơn nữa thằng bé cũng không giỏi nhớ được giọng nói."Chú là cậu Ôn sao, sao lại nói dối con là đối tượng của cô?"
Ôn Sùng: "Cậu là đối tượng của cô con, nếu không con hỏi cô con thử xem? Hơn nữa, nếu cậu không phải đối tượng của cô con, sao cậu lại gửi cho con quạt điện, đèn bin,... bóng đá?”
Ôn Lễ: "Con biết rồi, cậu đây là muốn lấy lòng cô con? Chính là... Không phải cô nói cậu Ôn là anh họ của cô sao?"
Lâm Dư Dư sờ đầu thằng bé: "Bởi vì lúc ấy cô còn nhỏ tuổi, nếu bị người khác biết cô có đối tượng sẽ không tốt lắm."
Ôn Lễ tuy hiểu, nhưng rốt cuộc đã 11 tuổi, cũng biết mọi người đối với quan hệ nam nữ rất coi trọng, cũng không khó hiểu: "Cậu Ôn, cảm ơn cậu đã tặng con những đồ vật đó, con rất thích. Nhưng cậu lấy lòng con cũng vô dụng, cậu phải đối xử thật tốt với cô con mới được."
Lâm Dư Dư rất vui mừng, Tiểu Ôn Lễ đã lớn rồi, sẽ bảo vệ cô.
Ôn Sùng trịnh trọng nói: "Đương nhiên."
Lâm Dư Dư: "Con đi gọi bà nội tới ăn cơm, nói với bà là trong nhà có khách.”
Ôn Lễ buông quả bóng: "Vâng."
Lý Thu Hồng ở Lý gia, nghe được là đối tượng của con gái nuôi tới, bà sợ ngây người, lại nghe cháu trai nói, đèn phin, quạt điện trong nhà đều là do đối tượng của con gái gửi tới, bà nháy mắt liền suy nghĩ, hóa ra đây là đối tượng của con gái nuôi trước khi con bé xuống nông thôn. Lý Thu Hồng thấy con gái đã 22 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có đối tượng, đương nhiên là sốt ruột, nhưng bà biết Lâm Dư Dư luôn có chính kiến, cũng không dám nói gì, hơn nữa, mẹ ruột của Lâm Dư Dư vẫn còn, bà cũng chỉ là mẹ nuôi, cũng không dám nói nhiều.
Tới nhà, Lý Thu Hồng thấy Ôn Hiền đang ngồi trong nhà.
Ôn Hiền: "Bác gái, bác đã tới."
Lý Thu Hồng nhìn anh ta, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp qua lúc nào, rốt cuộc cũng chỉ gặp qua một lần năm đó.
Ôn Hiền: "6 năm trước chúng ta đã gặp qua, tôi là khách của đại đội trưởng, chíng ta ngồi cùng trên xe bò, bác còn nhớ không?"
Lý Thu Hồng thấy anh ta nói như vậy, liền nghĩ ra: "Đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, cậu là khách của đại đội trưởng." Sau đó lại sửng sốt,"Không lẽ, cậu là đối tượng của Dư Dư sao?"
Ôn Hiền vội nói: "Không phải không phải, là anh tôi."
Lâm Dư Dư nghe được giọng nói của Lý Thu Hồng:"Mẹ nuôi."
Lý Thu Hồng: "Đây." Bà vội vàng đi vào, sau đó thấy Ôn Sùng đang ở trong bếp. Ôn Sùng đang nhóm lửa, mà Lâm Dư Dư đang nấu cơm. Vừa thấy, thân ảnh hai người vô cùng hài hòa.