Chờ Ôn Sùng xuống lầu, bọn họ ăn cơm sáng, sau đó đến chỗ bất động sáng, bởi vì đã hẹn xong với Hồng Vĩ Phát. Ôn Sùng trực tiếp cho người tra xem căn phòng này còn quyên hợp pháp hay không, xác định không có chuyện gì, trực tiếp ký vào hợp đồng mua bán, sau đó sang tên, một lần xử lý hết mọi vấn đề. Lâm Dư Dư toàn bộ quá trình như vật trang trí, căn bản cần đề cập đến những việc gì đều không cần cô nói, Ôn Sùng sẽ trực tiếp nói ra.
Không thể không nói, Lâm Dư Dư rất vừa lòng với năng lực làm việc của Ôn Sùng.
Sau khi nhận được nhà, Lâm Dư Dư nhìn tờ giấy chứng minh bất động sản vui vẻ cười cười.
Ôn Sùng: "Vui như vậy sao?"
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên, anh biết có một ngôi nhà đối với một người phụ nữ ý nghĩa như thế nào không?”
Ôn Sùng: "Ý nghĩa thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Nghĩa là lúc chúng ta cãi nhau, tôi có thể tùy thời trốn nhà rời đi." Nhưng Ôn Sùng là một người lý trí, hẳn là sẽ không cãi nhau với người khác.
Ôn Sùng nghe xong, thật dở khóc dở cười: "Lúc chúng ta cãi nhau, tôi có thể rời nhà trốn đi sao?"
Lâm Dư Dư: "..." Nam nhân này đúng là không biết xấu hổ,"Có thể a, nhưng trên người anh phải trang bị kim chỉ nam."
Ôn Sùng không hiểu ý cô.
Lâm Dư Dư: "Tôi sẽ không đi đón anh, cho nên anh phải tự mình tìm đường về nhà a."
Ôn Sùng nghe xong, anh phát hiện ở cạnh bác sĩ Lâm, càng ngày càng thú vị. Đặc biệt là lời cô nói, khác với phụ nữ thời này."Được, tôi sẽ nhớ đường về nhà." Sau này, nơi có em, chính là nhà của tôi.
Lâm Dư Dư: "Vậy mấy người ở căn nhà kia anh tính giải quyết thế nào?"
Ôn Sùng: "Nếu không nói chuyện được với mấy bà lão đó, liền nói chuyện với con trai bọn họ."
Lâm Dư Dư: "Con trai bọn họ sẽ nghe sao?”
Ôn Sùng: "Bọn họ nhất định phải nghe."
Lâm Dư Dư: "Anh muốn uy hiếp bọn họ sao?" Tuy rằng cô cảm thấy uy hiếp bọn họ cũng không sao, dù sao cũng là do bọn họ không dọn đi, đây chính là chiếm dụng tài sản cá nhân, nhưng cô cảm thấy Ôn Sùng sẽ không làm những chuyện như này a.
Ôn Sùng: "Sao lại làm thế, tôi là người văn minh, đương nhiên sẽ thương lượng văn minh."
Lâm Dư Dư:"Vậy anh?”
Ôn Sùng cười cười: "Ngày hôm qua Hồng tiên sinh có nói cho chúng ta địa chỉ làm của con trai hai gia đình đó sao? Đi, đưa em đi xem."
Lâm Dư Dư: "...
Ôn Sùng:"Ngày mai tôi phải đi làm, xin nghỉ mấy ngày, ngày hôm nay sẽ giải quyết chuyện này."
Nửa tiếng sau, Ôn Sùng đưa Lâm Dư Dư đến một chỗ làm của một người con trai của một hộ. Bọn họ không đi vào, mà chờ bên ngoài, một lúc sau, một người nam nhân trẻ tuổi đi ra, anh ta nhìn Ôn Sùng và Lâm Dư Dư, khí chất với ăn mặc trên người họ, người nam nhân trẻ tuổi cảm thấy điều kiện của bọn họ không tồi, đặc biệt là người đàn ông này, anh ta cảm thấy từ trên người anh bộ dáng của lãnh đạo, cho nên anh ta có chút câu nệ: "Xin hỏi hai người tìm tôi sao? Hai người là ai?"
Ôn SÙng: "Xin chào, tôi là Ôn Sùng." Người đàn ông trẻ tuổi sửng sốt, dường như đã nghe qua tên này ở đâu đó.
Ôn Sùng: "Hôm nay thực mạo muội tới tìm anh, nhưng nếu đã mạo muội, chúng tôi sẽ nói thẳng, tôi đã mua nhà của Hồng Vĩ Phát, các loại thủ tục cũng đã xong, tôi biết phòng ở thủ đô không dễ tìm, cho nên chờ mọi người hai tháng, anh xem thế nào?"
Người đàn ông trẻ tuổi nghe xong liên nóng nảy: "Đó là nhà chúng tôi, chúng tôi đã sống nhiều năm, không có đạo lý ông ta nói bán liên bán, chúng tôi sẽ không dọn đi."
Ôn Sùng hơi hơi mỉm cười: "Quốc gia cấp nhà cho Hồng Vĩ Phát, đó là của ông ta, anh cảm thấy căn nhà đó không phải của ông ta, như vậy là có ý kiến với quyết định của quốc gia sao?"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Tôi không có, anh đừng có nói bậy."
Ôn Sùng: "Hai tháng sau, tôi sẽ đến nhận phòng, đến lúc đó nếu các người không dọn đi, tôi sẽ báo cáo các người gây trở ngại chính sách quốc gia."
Người đàn ông trẻ tuổi: "Chúng tôi gây trở ngại chính sách quốc gia lúc nào? Anh đừng có nói bậy, còn có, anh là ai? Khẩu khí anh lớn như vậy, anh có thể đại diện quốc gia sao?"