Nếu nói mẹ kế không tốt, cũng không phải so với những bà mẹ kế khác, ở trước mặt một đằng phía sau một đằng, cũng tính là tốt, bà ta không ức hiếp nguyên chủ, không có áp bức nguyên chủ, không có đem tất cả những chuyện trong nhà ném hết lên người nguyên chủ, cũng không có không cho nguyên chủ ăn cơm, đi học. Mặc dù cho nguyên chủ cưới một người muốn cưới đã một lần đò, thế nhưng điều kiện của người này cũng coi như tốt. Trừ việc cưới lần thứ hai, có quyền lực, có tiền, đừng nói là không có con, cho dù là có con, hoàn cảnh này, cũng sẽ có rất nhiều người mở to mắt gọi con rể hiền.
Cho nên lân này Lâm Dư Dư trở về, cũng có ý nghĩ sẽ hòa hảo chung đụng. Đương nhiên, ở chung hòa hợp của cô là cùng người thân ở cùng nhau. Nếu như đối phương muốn lấy danh trưởng bối rồi muốn cô làm thế này thì cô phải như thể đó, điều đó là không thể.
Những chuyện này liên quan tới Lâm Dư Dư vậy mà Ôn Sùng lại không biết, anh không biết Lâm Dư Dư xuống nông thôn bởi vì mẹ kế muốn làm mai cho cô. Dù sao loại chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, lúc ấy cũng không xảy ra, cho nên đương nhiên người của Ôn Sùng phái đi không tra được.
Bây giờ Ôn Sùng nghe được chuyện này, trong lòng không khỏi nghĩ, chuyện này phải cảm ơn mẹ vợ, nếu như không phải mẹ vợ để vợ anh xuống nông thôn, bây giờ anh cũng không có vợ. Cho nên: " Mẹ đúng là nhìn xa trông rộng, về sau nhất định phải hiếu thuận bà ấy."
Lâm Dư Dư: "Sao tôi lại cảm giác anh đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?
Ôn Sùng: "Tuyệt đối không có."
Mẹ Ôn đang nấu cơm trong bếp, nghe được hai vợ chồng bọn họ nói chuyện, không nhịn đườc mỉm cười. Vốn dĩ còn lo con trai sẽ buồn, tuổi lớn, con dâu lại trẻ tuổi, tính cách lại khá hoạt bát, hai người ở chung không tốt. Sợ nhất là con dâu ghét bỏ con trai, nhưng nhìn bọn họ ở chung, bà biết bản thân không cần lo lắng.
Nếu Ôn Sùng biết mẹ Ôn lại ghét bỏ anh như vậy, còn không ủy khuất chết sao.
Tay nghề của mẹ Ôn rất tốt, tốt hơn so với Lâm Dư Dư, khác ở chỗ Lâm Dư Dư suy nghĩ nhiều, một món ăn có thể nghĩ ra nhiều cách làm khác nhau, cho nên Lâm Dư Dư nghĩ nếu mẹ Ôn tăng thêm trù nghệ, mấy món ăn này nhất định càng ngon.
Bữa con tối vô cùng náo nhiệt, Ôn Hiền bị bắt ở lại ăn cơm, chẳng qua anh ta không thể uống rượu, nhưng Ôn Trọng cùng cha Ôn lại uống rượu trứng gà, chính là đổ mấy quả trứng gà vào bên trong rượu gạo, rượu gạo trứng gà vô cùng thơm.
Mẹ Ôn cùng Lý Thu Hồng ngồi một chỗ, bên cạnh Lý Thu Hồng là Ôn Lễ, Ôn Lễ ngồi cạnh Lâm Dư Dư, bên cạnh Lâm Dư Dư là Ôn Sùng.
Mẹ Ôn: "Ở nông thôn thật tốt, thức ăn của nhà, trứng gà do gà nhà mình đẻ, thỉnh thoảng còn có thịt với cá, khiến tôi là lão Ôn định năm sau cũng sẽ không quay về."
Lâm Dư Dư: "Vậy quá tốt, hai người ở lại đây, con cũng vui, còn có thể dạy Ôn Lễ làm việc."
Lý Thu Hồng: "Cũng phải, tôi cũng sẽ có người nói chuyện."
Mẹ Ôn rất thích nơi này, thật sự rất tốt. Phải biết ở thủ đô, mỗi ngày phải ra ngoài mua thức ăn, nhưng nơi này cái gì cũng không cần. Lúc rảnh rỗi, có thể đi hội trường của chỉ ủy, cùng mọi người nói chuyện phiếm. Hai tháng này mẹ Ôn ở đây rất thoải mái, so với thủ đô chật chội, nơi này lại càng tốt hơn nhiều.
Cha Ôn: "Vậy sang năm chúng ta cũng không đi, dù sao cháu trai ở đây, con dâu cũng ở đây."
Mẹ Ôn: "Đúng vậy."
Ôn Sùng: "..." Còn không có người hỏi qua ý của anh. Có điều, trông thấy cha mẹ vui như vậy, anh cũng rất vui. Sau bữa cơm, Ôn Lễ nhanh chóng chạy đến hội trường của chỉ ủy, hôm nay đại đội có TV, nói không chừng bên trong sẽ rất náo nhiệt.
Lâm Dư Dư: "Đi, chúng ta cũng đi xem sao."
Ôn Sùng: "Được."
Lý Thu Hồng thấy bọn họ đi, nói với mẹ Ôn: "Hai đứa này đúng là rất hợp. Hai năm trước, Dư Dư một mực không có đối tượng, tôi cũng vô cùng lo lắng. Thẳng đến năm nay Tiểu Ôn đến, tôi mới biết bọn chúng ở cùng nhau, chỉ là trước kia tình hình không tốt, cho nên không nói. Bây giờ, mọi chuyện đều đã tốt, bọn chúng cũng kết hôn, thêm hai năm nữa, chúng ta sẽ có thể ôm cháu trai."
Mẹ Ôn: "Hai năm trước, thân phận tôi cùng lão Ôn có chút mẫn cảm, cho nên bị phân đến một sở nghiên cứu hẻo lánh, chúng tôi lo lắng nhất cũng là chuyện này, năm nay chúng tôi trở về, thằng nhóc này còn giấu chúng tôi, cũng may vẫn đưa được Dư Dư về nhà, tôi còn sợ Dư Dư ghét bỏ nó."