Lưu Á Cầm: "Đi Lâm gia có chuẩn bị đồ không? Không bằng đi bách hóa cao ốc mua một chút?" Bà thấy con gái cùng con rể mang tới đều là quà cho bọn họ, cũng lo lắng bọn họ không chuẩn bị đồ cho Lâm gia cũng không được.
Lâm Dư Dư: "Có mang, con mua sữa và quần áo cho ông bà, mua mấy điếu thuốc cho cha, mua cho dì một cái khăn quàng cổ, cho em trai một cái cặp và hộp bút." Ở phương diện lễ tiết, Lâm Dư Dư sẽ không phạm sai lầm. Dù bà nội Lâm đối xử với nguyên chủ không tốt, nhưng so với những mấy bà lão trọng nam khinh nữ, bà ta cũng coi như là tốt, để nguyên chủ lớn lên bình an, có thể tốt nghiệp trung học.
Nếu như không có bà nội Lâm, nguyên chủ sống cùng với mẹ kế, có thể tốt nghiệp được trung học hay không còn không thể biết được. Cho nên đối với bà nội Lâm, Lâm Dư Dư cũng không khắt khe. Về phần mẹ kế, cô cũng không biết mua cái gì, mua khăn quàng cổ cũng coi như có tình cảm. Còn em trai có dáng dấp thế nào cô cũng không có ấn tượng, mua quần áo cũng không biết kích thước, cho nên cặp sách và đồ văn phòng phẩm là thích hợp nhất.
Về phần người cha, đối với đàn ông ở thời đại này, không có chuyện gì mà thuốc lá không giải quyết được.
Lưu Á Cầm thấy con gái đã chuẩn bị tốt, cũng yên tâm: "Vậy con đi đi, mẹ đi mua một ít đò ăn, tối nay sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa, chú Chương con nhất định rất vui khi thấy các con trở về."
Lâm Dư Dư:*Được, mẹ cũng không cần quá cầu kì, làm một chút là được"
Lưu Á Cầm: "Con nói xem, Tiểu Ôn lần đầu tiên đến nhà, sao có thể làm đơn giản? Con đúng là đứa không tim không phổi."
Lâm Dư Dư:... Bây giờ trong mắt mẹ cô, con gái ruột cũng không quan trọng bằng tình nhân kiếp trước là Ôn Sùng. Ôn Sùng nín cười, giữ chặt Lâm Dư Dư, hình như, bác sĩ Lâm muốn cùng anh ly hôn.
Thật ta, Lâm Dư Dư cũng không thật sự để ý, mà là cố ý ăn giấm, dỗ dành Lưu Á Cầm. Cô thật lòng muốn đối xử tốt với người mẹ này, cô đã không còn mẹ, mẹ của nguyên chủ cũng là mẹ của cô.
Lưu Á Cầm xuống lầu cùng con gái và con rể, thấy bọn họ rời đi, bà lại đứng với mấy người phụ nữ dưới lầu một lúc.
"Á Cầm, đây là con gái và con rể bà sao? Con rể bà làm gì vậy?"
"Á Cầm, con rể bà nhìn rất phong độ a, điều kiện gia đình tốt không?"
"Á Cầm, điều kiện người đàn ông quá tốt, điều kiện phụ nữ không tốt, sẽ không quản được đàn ông."
Lưu Á Cầm nghe được rất nhiều "sự quan tâm" của mấy người này. Trước kia tính cách bà nhu nhược, cũng có thể bảo vệ con gái, bây giờ kiên cường hơn, đương nhiên sẽ không để người khác nói xấu con gái. Đừng thấy bà ở trước mặt con gái khen con rể, nhưng con gái mới là mạng của bà, sao bà có thể để người khác nói xấu con gái? Cho nên Lưu Á Cầm mỉm cười: "Tôi vốn dĩ không yên tâm, con gái của tôi tốt nghiệp trung học, còn là bác sĩ, liền sợ không có ai xứng với con bé, bây giờ tốt rồi, tìm được con rể là cán bộ quốc gia, đây mới là nam nữ.. cái kia bọn chúng mới gọi là môn đăng hộ đối."
Người nói nữ nhân không quản được người đàn ông liền hừ mấy tiếng.
Một người giao hảo với Lưu Á Cầm nói: "Đúng vậy, con gái Á Cầm là bác sĩ, bác Sĩ rất tốt. Mà trước kia thân thể của Á Cầm không tốt, nhưng năm nay con gái của bà đều gửi thuốc cho bà điều trị thân thể, con gái bà y thuật tốt, nam nhân nào mà không tìm được?"
"Đúng vậy" Có người phụ họa.
"Cho dù con gái tốt thì sao? Kết quả dưỡng già còn không phải dựa vào con trai? Không có con trai thì cũng vô dụng."
Lưu Á Cầm: "Nuôi con trai dưỡng già, cái gì không biết, còn không phải khiến bản thân nhọc lòng? Giống con gái tôi, cũng không cần tôi nhắc nhở. Đọc sách không cần tôi nhắc, xuống nông thôn còn có thể làm bác sĩ, công việc cũng không cần tôi quan tâm, tìm đối tượng là cán bộ quốc gia, lại không cần tôi để tâm. Nuôi con trai còn phải lo lắng nhà của, lo lắng tìm đối tượng, sau đó còn phải lo lắng cháu trai cháu gái, a nha, khiến bản thân mệt đến già a."