Lâm Dư Dư: "Kinh nguyệt của con tới chậm một tuần. Lúc đầu con không nghĩ nhiều, hôm nay bắt mạch mới biết. Vì thời gian quá ngắn và chưa tới một tháng, con không chắc chắn nên đi tìm thầy giáo. Thầy giáo nói là hỉ mạch nhưng thời gian quá ngắn, muốn chính xác thì cần phải đợi thêm một khoảng thời gian."
Mẹ Ôn: "Hai người đều là bác sĩ và đều xác định giống nhau thì chắc chắn là chính xác, con còn nói kinh nguyệt chưa tới. Đi thôi, gọi điện và thông báo với Ôn Sùng để thằng nhóc cũng vui mừng."
Lâm Dư Dư: "Mẹ, sau một tháng hay nói với anh ấy. Lỡ như lúc đó không có thì không phải làm anh ấy thất vọng sao?"
Mẹ Ôn: "Thất vọng gì? Thằng bé kết hôn muộn, chuyện gì cũng đều kiêng kị. Con ở nhà nghỉ ngơi, mẹ đi gọi điện và con đừng có làm việc gì. Còn may là mẹ không tới thủ đô, có thể ở đây chăm sóc con. Thật quá tốt."
Lâm Dư Dư dở khóc dở cười. Cô cảm thấy Ôn Sùng không đáng một đồng trong mắt mẹ chồng.
Mẹ Ôn tới văn phòng thôn ủy gọi điện thoại, toàn thôn chỉ có một chiếc điện thoại nên mẹ Ôn bắt điện thoại thì không bao lâu sau, mọi người đều biết Lâm Dư Dư mang thai. Việc này vốn là chuyện lớn trong thôn, liền truyền rộng rãi.
Đinh linh linh...
Ôn Sùng nhận cuộc gọi: "Xin chào, đây là bộ ngoại giao. Tôi tên Ôn Sùng."
Mẹ Ôn: "Ôn Sùng, mẹ nói cho con một tin tốt. Con phải bình tĩnh nha."
Ôn Sùng: "... Mẹ, thấy mẹ vui vẻ thì chắc đó là tin tức tốt?" Anh liên tục suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra tin tức tốt gì.
Mẹ Ôn: "Ôn Sùng, con sắp làm ba rồi. Dư Dư mang thai."
Ôn Sùng: "... Trời sụp, này tuyệt đối không phải tin tức tốt gì." Ôn Sùng xin nghỉ dài hạn vào tháng 10 năm trước, ăn tết Tết Âm Lịch lại xin nghỉ dài hạn. Lần này, anh không thể xin nghỉ vì vợ mang thai, đương nhiên hắn có thể xin nghỉ nhưng lúc vợ đẻ thì sao? Không thể lại xin nghỉ?
Cho nên anh tính sẽ xin nghỉ lúc vợ đẻ, lần này liên không xin nghỉ.
Thời đại này không thể tự do xin nghỉ làm như đời sau, mẹ Ôn chuyển ý của Ôn Sùng cho Lâm Dư Dư nghe. Bà ấy còn sợ con dâu sẽ tức giận nhưng ngược lại Lâm Dư Dư còn an ủi bà: "Không sao. Anh Sùng luôn bận rộn, thường xuyên nghỉ phép sẽ tạo ấn tượng xấu với lãnh đạo cấp trên. Như vậy thì không tốt." Lâm Dư Dư là người phụ nữ độc lập, tất nhiên không quan tâm tới việc mang thai cần chồng bên cạnh.
Ngược lại là Lưu Á Cầm, vì con gái mang thai nên dù có mẹ Ôn ở đây thì bà cũng không tính quay về thành phố. Vì sống tốt, ăn đồ ngon nên bà không thèm mấy thứ ở trong thành phố. Vì thế, Chương Nham thật buồn rầu.
Bụng Lâm Dư Dư ngày càng lớn, ngày 21 tháng 10 năm 1977. các nhà truyên thông lớn của quốc gia công bố tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học. Đoạn thời gian đó, cả nước mừng rỡ. Có lẽ đối với học sinh thì thi đại học chỉ là một kỳ thi thôi nhưng đối với nhiều thanh niên trí thức thì đó có nghĩa là được trở về thành phố.
Mặc kệ họ sống tốt ở nông thôn, gia đình họ vẫn ở trên thành phố.
Không khí ở thôn Phạm gia vô cùng bất thường, dù ngay từ đầu Lâm Dư Dư có lộ ra vài tin tức có khả năng khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học với vài người nhưng mọi người đều không ôm hi vọng lớn. Bây giờ, tin tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, tinh thân của mọi người mới chân chính được giải phóng.
Theo tin tức kỳ thi đại học được công bố, các tỉnh trong thôn Phạm gia cũng công bố thời gian thi đại học của bốn tỉnh. Đó là ba ngày gồm 10,11,12 tháng 12.
Ôn Sùng: "Anh sẽ tới vào ngày 9 tháng 12, ngày 10 sẽ dẫn em đi thi." Lúc này, Lâm Dư Dư đang ở văn phòng thôn ủy trò chuyện với Ôn Sùng: "Được. Em chờ anh trở về."
Ôn Sùng: "Vất vả cho em, thời gian mang thai mà không có anh ở bên cạnh."
Lâm Dư Dư: "Không vất vả. Mẹ em ở đây, cha mẹ chồng cũng ở đây. Em ngoài mang the ra thì không có gì mệt. Mỗi ngày, thấy Dư tới khám bệnh cho em."
Ôn Sùng: "Thi đại học kết thúc, chúng ta liền ở lại huyện thành vì ừa thuận tiện cho em sinh con. Từ thôn Phạm gia tới bệnh viện trong huyện quá xa." Tuy ở thời đại này, nông thôn vẫn còn lưu hành bà đỡ. Hơn nữa, thôn Phạm gia có bạn của ba ở đó theo lý thuyết là không gặp nguy hiểm khi sinh con nhưng Ôn Sùng vẫn hy vọng Lâm Dư Dư tới bệnh viện sinh.