Thư ký tính nhẩm trong lòng, 5000 thật không nhiều lắm. Hai năm rưỡi là lấy lại được tiền vốn, hoặc là nói bác sĩ Lâm vì khách sáo mới ra ra giá này. Hơn nữa, dù ông ta không có vốn là 5000 nhưng mấy con trai có thể thêm tiên vào, 5000 vẫn trong mức chịu được. Mỗi năm vườn trái cây chia cho mỗi hộ gia đình là 100, hơn nữa mỗi năm nhóm phụ nữ kiếm tiền cũng được 100. Năm năm trôi qua, mỗi hộ gia đình ở thôn Phạm gia đều có thể kiếm được 1000.
Mà cán bộ giống như ông ấy, còn 2000 tiền tiết kiệm. Thư ký biết người ta khách sao nên tất nhiên sẽ không từ chối: "Được, tôi lấy nó. Tôi vê gom tiền, ngày mai sẽ mang tiền tới chỗ cô."
Lâm Dư Dư: "Được, tôi ở đây viết một hợp đồng."
Thư ký: "Cô làm việc luôn làm tôi yên tâm.”
Chương Long về nhà, nói chuyện này với Phạm Mỹ Lan. Phạm Mỹ Lan càng cảm khích Lâm Dư Dư vì cô nghĩ tới nhà họ, cũng vì quan hệ "chị em" với Chương Long. Bằng không, sao nhà họ lại có được chuyện tốt này.
Sáng sớm ngày hôm sau, thư ký tới: "Bác sĩ Lâm, tôi đã tính toán tốt nhưng 5000 quá mức lớn nên chúng ta tới ngân hàng, tôi lấy cho cô?" Ở thời đại, 10 đồng là số tiền lớn nhất nên 5000 tức là 500 lần 10 đồng, đúng là có hơi nhiều.
Lâm Dư Dư: ”A, được."
Trưa hôm đó, cha Ôn theo thư ký đi ngân hàng. Thư ký còn không phải tự mình đi, hai con trai cùng đi vì con trai cũng có thể tới ngân hàng lấy tiên. 5000 là toàn bộ số tiền nhà họ có được.
Xử lý xong chuyện xưởng rượu, cả nhà Lâm Dư Dư chuẩn bị đi thủ đô. Chương Long mang theo Phạm Mỹ Vân cũng rời đi, xuất phát cùng ngày với bọn họ. Chẳng qua, Lâm Dư Dư, cha Ôn và mẹ Ôn, Lý Thu Hồng và Ôn Lễ đi thủ đô. Còn Lưu Á Cầm, Chương Long và Phạm Mỹ Vân đi thành phố X. Một năm nay, Lưu Á Cầm không trở về, Chương Nham sắp không sống nổi.
Nhưng chờ qua đầu năm, bọn họ còn sẽ gặp lại.
Chương Long bị Lâm Dư Dư mê hoặc thi vào đại học ở thủ đô, tới lúc anh ta tới thủ đô. Tuy Phạm Mỹ Lan cũng cùng đi nhưng Lưu Á Cầm cũng sẽ qua đó phụ một chút. Vì vậy, Lâm Dư Dư vẫn có thể đến thắm Lưu Á Cầm. Chỗ để ở cũng được sắp xếp tốt, sống ở căn nhà thuộc đồ cưới của mẹ Ôn, cùng một nơi với căn nhà mà Lâm Dư Dư mua nên tuy cách nhau trăm mét, vẫn rất thuận tiện. Vợ chồng Chương Long thuê căn nhà kia với giá 10 đồng một tháng, vợ chồng Chương Long rất có tiền. Trước khi hai người kết hôn, Chương Nham đã chỉ tiền mua căn nhà cho họ. Lúc ấy, Chương Long đã có 200 đồng làm tiền tiết kiệm, không nói tới đồ cưới của Phạm Mỹ Lan. Mấy năm nay, Phạm Mỹ Lan đều đi làm ở xưởng sản xuất rượu nho mỗi năm, Một năm có thể kiếm được 100 đồng, Chương Long làm trợ lý bí thư của Lâm Dư Dư, một năm có thể kiếm được 100 đồng. Hơn nữa, hộ gia đình của đại đội được phát 100 đồng mỗi năm. Mỗi năm, hai vợ chồng có thể tích lũy được ít nhất là 300 đồng. Dồn mấy năm thì không khó kiếm được số tiền tiết kiệm là 1000 đồng.
Cho nên tới thủ đô, thuê căn nhà của mẹ Ôn, bọn họ là bắt đầu thuê. Hơn nữa, sinh viên trợ cấp nên cuộc sống của bọn họ trôi qua rất nhẹ nhàng. Sang năm liền bắt đầu mở cải cách, tới lúc đó Lâm Dư Dư đưa tài liệu giảng dạy làm bánh ngọt cơ bản cho Mỹ Lan để buôn bán nhỏ. Lưu Á Cầm liền ở nhà trông đứa nhỏ, cuộc sống này hoàn toàn không tệ.
Chủ yếu là Lâm Dư Dư không muốn tách khỏi Lưu Á Cầm. Nếu Chương Long không tới thủ đô phát triển, Lưu Á Cầm cũng không thích hợp chạy tới thủ đô. Dù sao, bà là vợ của Chương Nham nên có gia đình của riêng mình nhưng Chương Long đi, bà lấy danh nghĩ chăm sóc cháu trai thì hoàn toàn thích hợp.
Xe lửa tới trạm, Lâm Dư Dư bước vào đoàn người mênh mông cuôn cuộn. Cha Ôn mẹ Ôn, Lâm Dư Dư, Ôn Lễ, Lý Thu Hồng, không ít người. Lý Thu Hồng, cha Ôn, mẹ Ôn xách theo đồ ăn, Lâm Dư Dư ôm con trai, Ôn Lễ kéo va li quần áo của cô. Ngoài hành lý và đồ ăn ra thì họ không mang theo thứ khác, đồ vật thiết yếu dùng cho sinh hoạt hàng ngày, họ có thể mua ở thủ đô nên ngay cả Lý Thu Hồng cũng chỉ mang theo vài bộ quần áo. Lý Thu Hồng cũng có tiền tiết kiệm của riêng mình, mỗi năm trong thôn đều được chia tiền, kiếm tiền ở xưởng sản xuất rượu nhỏ nên túi tiên của bà phình lên.