Lâm Dư Dư đang cùng bà lão trò chuyện, cha Ôn và mẹ Ôn chạy tới. Mẹ Ôn: "Dư Dư...
Cha Ôn: "Dư Dư, sao lại thế này?"
Lâm Dư Dư: "Cha, mẹ, không có việc gì." Nói xong, lại giới thiệu bà lão cho bọn hắn,"Cha mẹ, chúng ta trở về đi, trở về lại nói kĩ càng tỉ mỉ."
Cha Ôn, mẹ Ôn thấy cô không có việc gì, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa về đến nhà, mẹ Ôn liền hỏi: "Dư Dư, người đó chạy rồi sao? Con có thấy rõ diện mạo của kẻ đó không?"
Lâm Dư Dư: "Không có, người đó chạy nhanh quá, con đuổi theo không kịp. Bất quá vóc dáng rất cao, hơn nữa rất gầy."
Cha Ôn nhíu mày: "Người như vậy sao lại lén lút ở trước nhà của chúng ta chứ?"
Lâm Dư Dư: "Con cũng không biết, chờ buổi tối anh Sùng trở về, con nói với anh Sùng, xem ý của anh ấy như thế nào. Bất quá con đoán có thể là mẹ mìn, hiện tại có rất nhiều mẹ mìn, nhà của chúng ta lại có hai đứa nhỏ, hơn nữa vẫn là bé trai, có lẽ..." Phải biết rằng cái niên đại này bé trai rất quý giá, mẹ mìn rất thích dụ dỗ đem bán những bé trai.
Nghe được điều này, Lý Thu Hồng vô cùng khẩn trương: "Về sau không thể mở cửa sân, ai đi ra ngoài, người trong nhà sẽ đóng cửa lại, như vậy mẹ mìn sẽ vào không được, đứa nhỏ cũng sẽ an toàn." Nghe được mẹ mìn, liền sẽ nhớ tới chuyện của Ôn Lễ, cho nên Lý Thu Hồng vô cùng lo lắng.
Mẹ Ôn: "Đúng đúng đúng, Thu Hồng nói có đạo lý, về sau chúng ta đều ở lại giữ nhà đi."
Buổi tối.
Ôn Sùng tan tầm, về đến nhà, liền thấy biểu tình của người nhà có chút khác thường, không nhẹ nhàng thoải mái như ngày thường. Ôn Sùng nhịn không được mà hỏi: "Làm sao vậy?"
Mẹ Ôn nói: "Chúng ta khả năng gặp được bọn buôn người..." Bà kể lại sự việc ban ngày cho Ôn Sùng nghe.
Ôn Sùng: "Bọn buôn người tới nhà chúng ta bắt cóc trẻ con? Không có khả năng."
Lâm Dư Dư: "Vậy anh cảm thấy sẽ là ai?"
Ôn Sùng: "Không cần lo lắng, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ phái người nhìn chằm chằm chỗ này." Ở đoạn đường này, đại đa số đều là người có thân có phận, huống chi bọn buôn người sẽ không lén lút đứng ở cửa sân nhìn trộm, hoặc là, sẽ không nhìn trộm vào thời điểm có người lớn.
Mọi người nghe anh nói như vậy, cũng cảm thấy an tâm hơn rồi, bất quá yên tâm thì yên tâm, nhưng mọi người vẫn cẩn thận.
Sau giờ cơm chiều, người một nhà bắt đầu làm bánh mật, Ôn Sùng sức lực lớn, cho nên công đoạn xoa bột nếp liên giao cho anh, nhận được sự chỉ dạy của Lý Thu Hồng, Ôn Sùng cũng làm ra hình ra dáng.
Tới buổi sáng ngày hôm sau, Trương Tiểu Nguyệt liền dẫn theo đứa nhỏ tới chơi, Ôn Trọng cũng cùng tới. Bởi vì gần ăn tết, nhà họ Ôn không có ai, Ôn Trọng cũng dọn tới nhà Ôn Hiền, lúc này liền cùng nhau tới đây.
Cha Ôn và Ôn Trọng vừa gặp mặt liền bắt đầu bày bàn cờ, hai ông lão ở trong sân phơi nắng chơi cờ. Ôn Lễ dẫn theo con trai Ôn Hiền là Ôn Triển đi chơi bóng, Trương Tiểu Nguyệt và Lâm Dư Dư trao đổi kinh nghiệm dạy con.
Dù Lâm Dư Dư là bác sĩ, nhưng cũng chỉ là người lần đầu làm mẹ, ở phương diện dạy con đương nhiên sẽ không hiểu biết bằng Trương Tiểu Nguyệt.
Cơm trưa là bánh mật xào. Bánh mật xào là món chính, bất quá cũng có món ăn khác đi kèm. Lâm Dư Dư: "Đáng tiếc nơi này không có rau dại, rau dại tươi xào bánh mật thì ăn mới ngon. Đúng rồi, còn có cây tể thái xào bánh mật, hương vị đó cũng rất ngon, tốt nhất có thể thêm vài miếng măng."
Trương Tiểu Nguyệt: "Dư Dư rất hiểu biết ẩm thực nha."
Lâm Dư Dư: "Tôi chỉ biết ăn, ngoài ăn ra cũng không còn ưu điểm gì khác."
Trương Tiểu Nguyệt nghe xong liền bật cười, đương nhiên sẽ không cho là thật, Lâm Dư Dư có thể trở thành bác sĩ, sao có thể không có ưu điểm a?
Ôn Sùng và Ôn Hiền ngồi nghe, chuyên chú ăn.
Trương Tiểu Nguyệt: "Đúng rồi Dư Dư, cô cảm thấy ở tại thủ đô, tôi có thể làm cái gì? Có kiến nghị gì sao?" Ôn Hiền đi làm, tuy tiền lương rất cao, nhưng Trương Tiểu Nguyệt chỉ ở nhà trông con cũng cảm thấy cô đơn nhàm cán, đặc biệt là hiện tại cha chồng Ôn Trọng cũng tới, cô cảm thấy mỗi ngày ở nhà, chỉ ăn không ngồi rồi.
Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ: "Chị Trương có nghĩ tới việc đi học hay không?”