Lâm Dư Dư: "Tin tức tốt gì a? Sao vừa nãy lúc ăn cơm anh không nói?"
Ôn Sùng: "Là tin tốt, nhưng anh cũng không cảm thấy vinh quang. Tuy không cảm thấy vinh quang, nhưng lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo."
Lâm Dư Dư: "Sao lại khó hiểu như vậy?"
Ôn Sùng: "Em đem kết quả nghiên cứu của mình không có yêu cầu gì mà đưa cho quốc gia?"
Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, không phải lúc trước đã nói với anh rồi sao?"
Ôn Sùng: "Đúng vậy, em không yêu cầu gì, nhưng quốc gia lại chuyển sang trợ cấp cho anh?"
Lâm Dư Dư bất ngờ.
Ôn Sùng: "Tuy rằng anh cảm thấy bản thân mình cũng có bản lĩnh để cạnh tranh, nhưng lần này không thể không nói, chiếm vinh quang của em rồi."
Lâm Dư Dư vô cùng kích động, cũng vui mừng cho Ôn Sùng: "Anh được thăng chức?" Trở thành người đứng đầu của bộ ngoại giao rồi?
Ôn Sùng: "Đúng vậy, cảm ơn bác sĩ Lâm, người chồng như anh đã lấy vinh quang của vợ."
Lâm Dư Dư: "Vậy em sẽ tiếp tục cố gắng, tranh thủ giúp anh thăng chức càng cao.
Ôn Sùng vừa định mở miệng, Ôn Tiểu Bảo nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm, con cũng rất cảm ơn mẹ."
Ôn Sùng: "..." Thằng nhóc này là muốn làm gì?
Lâm Dư Dư: "Con cảm ơn mẹ vì cái gì?"
Ôn Tiểu Bảo: "Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, bà nội nói, là mẹ đã sinh con thông minh đáng yêu như vậy, con cảm ơn mẹ."
Ôn Sùng bế con trai lên: "Con có sợ không?"
Mọi người nghe được tiếng kêu của Ôn Tiểu Bảo, quay đầu lại nhìn, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả nhìn thấy hai cha cơn đang chơi, còn khiến bọn họ sợ bóng sợ gió một hồi.
Ôn Tiểu Bảo: "Không sợ, ba nâng cao lên thêm đi, con không sợ."
Ôn Sùng để thằng bé ngồi lên cổ mình: "Ngồi yên."
Ôn Tiểu Bảo: "A, con cao hơn mẹ, Mẹ, con cao hơn mẹ."
Lâm Dư Dư: “Sau này con lớn, sẽ cao hơn mẹ.”
Ôn Tiểu Bảo: "Vậy đợi khi con lớn, con sẽ để mẹ ngồi trên vai con." Ôn Tiểu Bảo ra vẻ hào phóng nói.
Ôn Sùng: "..." Đứa con trai ngốc này, rốt cuộc là học ai?
Ôn Lễ tới gọi bọn họ, tìm được cô rồi: "Cô, cậu, phim sắp chiếu rồi, bà ngoại gọi mọi người trở về."
Lâm Dư Dư: "Đến đây."
Ôn Tiểu Bảo: "Anh, em cao hơn anh." Bạn nhỏ vui mừng nhất là bản thân cao hơn người khác, thấy có một người để so sánh, đứa nhỏ lại kiêu ngạo thêm.
Ôn Lễ: "Em đi xuống khỏi người cậu, chúng ta so lại."
Ôn Tiểu Bảo: "Em mới không ngốc, em không xuống dưới."
Ôn Sùng: "..." Đứa nhỏ ngốc này, rốt cuộc là học ai?