Cha Ôn: "Ông bà thông gia, xin chào, đây là đồ từ quê mang lên, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Dư Dư mấy năm nay."
Mẹ Ôn nhận quà: "Ông thông gia khách sáo rồi. Dư Dư là cô gái tốt, mọi người đã dạy con bé rất tốt, con trai tôi có thể cưới con bé, là may mắn của Ôn gia chúng tôi."
Cha Lâm cười cười: "Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, chưa bao giờ khiến người khác nhọc lòng."
Rất nhanh đến giờ cơm, Ôn Sùng đã về, Ôn Lễ và Ôn Tiểu Bảo cũng đã về. Ôn Lễ chào hỏi với Lâm Đại Đệ một chút, sau cơm trưa, liền đưa Lâm Đại Đệ đi chơi khắp thủ đô.
Điều kiện của Lâm gia tính ra vẫn tốt, ra bên ngoài, Lâm Đại Đệ mang theo không ít tiền, cho nên đi chơi cậu ta cũng không lo lắng. Hơn nữa cậu ta càng thích ở bên ngoài so với ở nhà, bởi vì ở nhà rất áp lực.
Cha Lâm và Lâm Đại Đệ ở nhà Lâm Dư Dư hai ngày, Lâm Đại Đệ liền khai giảng. Sau khi Lâm Đại Đệ khai giảng, cha Lâm liền trở về.
Ngày cha Lâm về nhà, bà nội Lâm đang tản bộ ở tiểu khu, nhìn thấy con trai đã về, ánh mắt bà sáng lên: "Con trai, con đã về, sao con chưa nói với ai trong nhà mà đã về?"
Cha Lâm: "Con không phải con nít."
Bà nội Lâm: "Con gặp Dư Dư chưa? Đã đến trường của cháu trai chưa? Sao? Mau nói cho mẹ nghe đi."
Cha Lâm xách theo rất nhiều đồ, bị mẹ ngăn cản, ông ta rất mệt: "Mẹ, về nhà rồi nói, mẹ xem tay con cầm nhiều đồ như này..."
Bà nội Lâm lúc này mới nhìn thấy đồ vật trong tay ông ta: "Sao con lại cầm nhiều đồ như vậy."
Cha Lâm: "Đầu là Dư Dư và bà thông gia đưa."
Bà nội Lâm có chút lo lắng: "Con cứ thế nhận sao? Con cầm nhiều đồ như vậy có ảnh hưởng đến Dư Dư không? Có thể bị người Ôn gia khinh thường không?"
Cha Lâm: "Không, con với thông gia nói chuyện rất tốt, Dư Dư ở Ôn gia thật sự rất tốt. Con bé còn sinh con trai, là một đứa bé mập mạp lại rất thông minh, hoạt bát."
Sài thị tan làm trở vê, thấy chồng đã từ thủ đô trở về, vội vàng hỏi chuyện ông 1a.
Ngày thường ở nhà cha Lâm không nói nhiều, nhưng sau khi đi thủ đô về, thật ra cũng nguyện ý nói chuyện nhiều hơn với vợ.
Thủ đô rốt cuộc là trung tâm chính trị, khác với thành phố, ông ta lớn lên ở niên đại này, lại không thể tưởng tượng mặt khách của thành phố. Sau khi Sài thị nghe xong, liền có chút oán giận: "Tôi đã nói để tôi cùng đưa con trai đến trường, hai người lại cố tình không đồng ý, sớm biết như vậy tôi sẽ đi đến cùng."
Bà nội Lâm: "Cô nghĩ gì vậy, cô còn không biết xấu hổ mà đến nhà Dư Dư? Con bé sẽ không quên cô muốn gả con bé làm vợ hai đâu. Cô mà đến, ngay cả tình chị em giữa Dư Dư và con trai cô có khi cũng không có, cô không đi, chúng nó còn có thể nể tình chị em."
Sài thị: "Con cũng chỉ nói vậy." Vì bà ta hiểu được chuyện đó, cũng vì tiền đồ của con trai, nên bà ta mới nhịn không đi.
Thật ra, bà ta bắt con trai thi đạo học, bắt con trai thi đại học ở thủ đô cũng chính là muốn tranh một lần. Từ khi bà nội Lâm biết Lâm Dư Dư đỗ đại học ở thủ đô, thường xuyên khoe với những bà lão khác, vì vậy, ở chỗ này, không ai không biết Lâm Dư Dư thi đỗ đại học y dược ở thủ đô.
Chuyện này đã khiến ba ta bị người khác nói rất nhiều, nói kế nữ nhà bà ta xuất sắc như thế nào, nhưng người đó đều cười nhạo bà ta, bà ta còn không biết sao?
Sau đó, Lưu Á Cầm đến thủ đô, Chương Nham cũng đến thủ đô. Mọi người đều nói, Lâm Dư Dư đưa người Chương gia đi hưởng phúc. Cho nên sắc mặt của mẹ chồng đối với bà ta càng khó coi. Ngay cả chồng bà ta cũng có vài phần bất mãn với bà ta.
Sự bất mãn này, cũng mau là sau khi con trai đỗ đại học liền không có, bà ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng cũng may là con trai có tiên đồ, bà ta muốn xem còn ai dám khinh thường bà ta.
Sài thi nghe cha Lâm nói về thủ đô xong, liền đi xuống tâng khoe. Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, Lâm Dư Dư và con trai bà ta trước sau vẫn là chị em.
Lâm Đại Đệ không phải người có thiên phú học tập, nhưng là người nỗ lực, cũng rất thành thật. Sau khi đõ đại học chuyên khoa, lại cố gắng thi khoa chính quy, nhưng không đỗ. Không thi đỗ, cậu ta cũng không tiếp tục học, mà tìm một công việc ở thủ đô. Lúc Lâm Đại Đệ tốt nghiệp đã là năm 84, năm 84 sinh viên đại học chuyên khoa của thủ đô cũng coi như dễ tìm việc. Tính cách như Lâm Đại Đệ, Lâm Dư Dư cảm thấy cậu ta làm văn chức cũng tốt.
Vì thế sau khi biết ở Cục Công An của Ôn Hiền có tuyển người, bảo Lâm Đại Đệ đi thử xem sao. Dù sao đều là công tác công văn, cẩn thận là được rồi.
Lâm Đại Đệ thuận lợi nhận chức, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của Ôn Hiền, lúc này Ôn HiỀN đã là phó cục, chờ cục trưởng về hưu, anh ta sẽ lên thay.
Sau khi Lâm Đại Đệ vào Cục Công An, Sài thị ở nhà lại được dịp khoe con trai. Thậm chí bà ta còn lên thủ đô thăm con trai, nhưng bà ta cũng không ở thủ đô, không sợ Lâm Đại Đệ thành gia ở thủ đô, bà ta cũng không dọn đến thủ đô, mà ở quê với con trai nhỏ.
Không có cách nào, công tác của Lâm Đại Đệ là do Lâm Dư Dư giới thiệu, nếu tới thủ đô, thấy Lưu Á Cầm và Lâm Dư Dư, bà ta sẽ mất mặt chết mất. Nhưng ở quê, bà ta có thể khoe cả đời.