"Nói rất đúng." Một giọng nói thuần hậu vang lên sau lưng Lâm Dư Dư. "Chỉ cần mỗi người đều bày tỏ lòng yêu thương của mình thì thế giới sẽ ngập tràn hạnh phúc. Câu này nói rất hay, cô nhóc, cô làm thanh niên trí thức ở chỗ nào?"
Kỳ thật, Lâm Dư Dư sao có thể không biết có người đến gần mình. Cô là dị năng giả, kể cả dị năng mới cấp một thì các giác quan vẫn nhạy bén hơn người thường, sao có thể không nhận ra có người tới, cô chỉ giả bộ không biết thôi.
Lâm Dư Dư thấy cách ăn mặc và khí chất của đối phương không giống người bình thường, liền nói đúng sự thật: "Chào lãnh đạo, tôi là người từ thành phố XXX đến thôn Phạm gia làm thanh niên trí thức, đây là năm đầu tiên tôi ở đây."
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Lúc mới tới chắc cũng không quen nhỉ?"
Lâm Dư Dư: "Đúng là không quen thật, ở đây khổ quá, giờ thì tôi cũng quen dần rồi."
Lâm Dư Dư nói thật, mà lời nói thật thường sẽ khiến người ta tin tưởng.
Người đàn ông nói: "Không phải cô đến nộp bản thảo sao? Bản thảo viết xong rồi?"
Lâm Dư Dư lấy bản thảo của mình ra: "Viết xong rồi, mời ngài xem thử, có chỗ nào không tốt mong ngài góp ý giúp tôi."
Người đàn ông kia: "Được." Ông lật bản thảo ngay tại chỗ, sau khi xem xong, không thể không nói, bản thảo này, lời văn hay mà dạt dào cảm xúc,"Cô nhóc này, có muốn theo nghề báo không, tôi thấy cô rất có tài văn chương đó."
Lâm Dư Dư sửng sốt, choáng váng. Cô đã quyết định làm bác sĩ ở thôn Phạm gia để cải thiện cuộc sống, kết quả, ông chú này lại hỏi cô muốn làm nhà báo không. Lâm Dư Dư không cho rằng mình có tài hoa, cô viết được ra bản thảo này là bởi vì chuyện Phạm Quốc Đống cứu cô là sự thật, đây chỉ là bản thảo kể lại theo những chuyện có thật thôi. Nếu viết cái khác cô cũng bó tay.
Vậy nên Lâm Dư Dư chặn luôn ý tưởng đó: "Cảm ơn lời mời của ngài, tôi đã quyết định sẽ làm bác sĩ rồi."
Người đàn ông trung niên hỏi lại: "Vào tòa soạn báo không bằng làm bác sĩ sao?"
Lâm Dư Dư giải thích: "Cũng không phải, tòa soạn sẽ mở mang kiến thức của tôi, có thể cho tôi biết hướng đi của quốc gia, tình hình xã hội qua từng con chữ, cái gọi là †ú tài không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ" đều nhờ có công lao của tòa soạn báo. Nhưng mà... Nhưng mà, điều kiện ở thôn Phạm gia đặc biệt kém, nơi đó không có bác sĩ, ai bị bệnh đều phải sang đại đội cách vách tìm thầy lang hoặc lên tận trung tâm y tế. Cứ như vậy, rất có khả năng sẽ làm chậm trễ việc chữa bệnh, gặp tình huống nghiêm trọng có khi còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi, cuối cùng bỏ mạng. Cho nên tôi muốn làm bác sĩ, cố gắng là chút chuyện cho thôn Phạm gia. Quốc gia đưa thanh niên trí thức chúng tôi xuống nông thôn để xây dựng và phát triển nông thôn, tôi đã tìm được ý nghĩa của bản thân ở thôn Phạm gia rồi."
Người đàn ông nghe Lâm Dư Dư nói, qua hồi lâu, mới cười nói: "Cô đúng là không tệ, biết được ý nghĩa của bản thân. Y thuật của cô rất tốt sao?"
Lâm Dư Dư đầu lắc như trống bỏi: "Không tốt gì đâu, toàn là tôi tự học..." Sau đó, cô lại kể về thân thế của nguyên chủ, cha mẹ ly hôn từ nhỏ, vì mẹ nên cô trộm đọc sách, học dược lý, tìm đến bác sĩ Đông y để học hỏi, dù sao cũng tạo thành hình tượng cô con gái ngoan ngoãn. Không phải cô muốn kể khổ mà đầu tiên là ai cũng đồng tình với kẻ yếu, thứ hai là y thuật của cô phải có xuất xứ rõ ràng,"Vậy nên đại đội trưởng của bọn tôi mới không yên tâm, ông ấy nói muốn đưa tôi đi học tập chỗ các bác sĩ ở trung tâm y tế, có được sự công nhận của bác sĩ rồi cho tôi về mở phòng khám."
Người đàn ông trung niên vừa nghe đã thấy, cái này cũng quá thiếu tính quy phạm rồi. Nhưng thôn Phạm gia đúng là cách huyện rất xa. Ông gật đầu: "Được rồi, cô trở về đi, bản thảo tôi sẽ đưa cho nhà báo trong tòa soạn."
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn ngài."
Lúc Lâm Dư Dư ra khỏi tòa soạn còn tò mò quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người kia vẫn đứng đó, cũng không biết ông là ai, chắc là làm sếp ở toàn soạn rồi. Hy vọng bản thảo này sẽ được đăng báo, để cô được sống thật tốt ở thôn Phạm gia.