Lâm Dư Dư: "Thím bị thương đến phổi, cho nên những điều này đều bình thường, cháu có mua cho thím một ít thuốc chuyên trị liệu phổi, sẽ không ảnh hưởng đến những loại thuốc đang dùng, có thể thay phiên mà uống."
Lý Thu Hồng: "Ai, cảm ơn ngươi a thanh niên trí thức Lâm, tổng cộng hết bao nhiêu tiền để thím trả lại cho cháu."
Lâm Dư Dư: "Một đồng ba mao." Thật ra cô có thể nói không cần, nhưng tính rõ ràng rạch ròi mới có thể ở chung lâu dài được, hơn nữa trong lòng Lý Thu Hồng, bản thân mình đã cứu bà ấy, nếu không cầm tiền của bà ấy, sợ là về sau, bà ấy sẽ cảm thấy thấp hơn một bậc, sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Lý Thu Hồng: "Thím lập tức đi lấy tiên." Tuy một khối tam mao là rất đắt, nhưng sức khỏe tốt mới là điều quan trọng nhất, cho nên Lý Thu Hồng khẽ cắn môi.
Thuốc mà Lâm Dư Dư mua cho Lý Thu Hồng quả thật là không sai, bằng không mấy loại thuốc bình thường sao có thể đắt như vậy? Tuổi của Lý Thu Hồng khá lớn, nếu lại tiếc tiền, không bồi bổ thân thể, điều trị một chút thì làm sao được? Cho nên cô liền trực tiếp mua thuốc cho bà.
Lâm Dư Dư: "Thím, chậm một chút, không cần gấp, hơn nữa cháu còn thuê nhà của thím a, còn phải trả tiền thuê phòng đâu, chúng ta cũng muốn từ từ tính toán a.
Lý Thu Hồng: "Tiền thuê phòng không cần trả, mấy căn phòng ở nông thôn chúng ta không đáng tiền, tính tiền thuê phòng để làm gì? Nếu cháu thích nơi này, cảm thấy thoải mái, liền cứ việc ở. Hơn nữa cháu có ân với thím cùng Ôn Lễ, ta càng không thể thu tiền thuê phòng của cháu."
Lâm Dư Dư liền biết Lý Thu Hồng sẽ như vậy. Cô nói: "Vậy không được, nếu thím không thu tiên thuê phòng của cháu, cháu luôn cảm thấy như đang chiếm tiện nghi của thím vậy, cháu sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Lãnh đạo đều nói rồi, không thể chiếm tiện nghi của nhân dân."
Lý Thu Hồng: "Sao có thể giống nhau được?"
Lâm Dư Dư: "Thím nghe cháu nói, cháu xem căn phòng mà Lâm Yến thuê của nhà Phạm Hồng Hoa, phòng đó cũ hơn nhà của thím nhiều lắm, phòng thím còn mới như vậy, bên đó trả tiền thuê là một tháng một đồng, như vậy đi, cháu cũng trả cho ngài một tháng một đồng, thím xem vậy có được không?”
Lý Thu Hồng: "Thanh niên trí thức Lâm nha, cái này vẫn là lão bà ta chiếm tiện nghỉ a."
Lâm Dư Dư: "Cũng không phải a, thím xem, cháu ở nơi này, còn phải dùng phòng tắm, nhà xí của nhà thím, nhưng thùng phân ở nhà vệ sinh cũng không cần cháu đi đổ đi? Cho nên a, vẫn là cháu chiếm tiện nghỉ. Còn có a, khả năng tài nghệ nấu cơm của cháu cũng không tốt lắm, về sau còn phải dựa vào thím, cháu lại chiếm chỗ hời rồi a."
Lý Thu Hồng thật là dở khóc dở cười, bà cũng biết, cô nương này là vì tốt cho nhà bà: "Vậy nghe theo ý của cháu đi."
Lâm Dư Dư nói xong chuyện này, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ: "Vậy ta trả lại tiền cho thím, cháu liên một năm trả một lần, hiện tại là tháng tư, vậy cháu liên từ tháng 5 bắt đầu thanh toán, thím xem thế nào."
Lý Thu Hồng: "Được."
Lâm Dư Dư lấy tiền ra: "Từ tháng 5 đến tháng 12, còn có tám tháng, cháu phải trả cho thím tám đồng, trừ đi chi phí thuốc men của ngày hôm nay là một đồng ba mao, của ngài sáu đồng bảy mao."
Trả tiền, Lâm Dư Dư mới hỏi đến Tiểu Ôn Lễ,"Thím, sao không nhìn thấy Ôn Lễ a2"
Lý Thu Hồng: "Thằng bé cả tháng này bởi vì lo lắng bệnh tình của thím, vẫn luôn ở nhà, hiện tại thấy thím đã đỡ hơn nhiều rồi, liền chạy ra ngoài chơi, sáng nay nó còn nhớ mong cháu đấy, nói sao chị còn chưa tới, nếu biết cháu đã trở lại, thằng bé khẳng định sẽ rất vui vẻ."
Lâm Dư Dư: "Cũng không biết vì sao, đối với đứa nhỏ này cảm thấy rất hợp mắt, chỉ nhìn thôi liền đặc biệt yêu thích."
Lý Thu Hồng: "Lại nói tiếp, đứa nhỏ đó cũng vô cùng yêu thích cháu. Có lẽ cháu không biết, lúc ta vừa mới dẫn thằng bé về đây, thằng bé vô cùng sợ người lạ, mỗi ngày đều bám lấy thím, thím đi nơi nào thằng bé liền đi nơi đó, trải qua hai năm, đến bây giờ thật ra thằng bé đã thích ứng nơi này. Nhưng đối mặt với những người xa lạ, thằng bé vẫn không thích trò chuyện cùng họ. Nhưng đối với cháu thằng bé lại vô cùng yêu thích."