Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, nhưng tôi không thích anh với người nhà của anh. Tuy rằng các anh đang tìm thằng bé, nhưng các anh dường như cũng không coi trọng thằng bé, tôi có thể khẳng định các anh là ngươi vô trách nhiệm. Mà có một số việc, không phải làm sai, chỉ cần nói một câu xin lỗi là đã không có việc gì nữa. Ít nhất Ôn Lễ suýt chết, cho nên cho dù các anh tìm thằng bé nhiều năm, cũng không thể bù đắp được.” Trên thực tế, xác thực Ôn Lễ đã chết. Hai năm trước Tiểu Ôn Lễ xuyên đến, nên Ôn Lễ vẫn nhớ tên của ba mẹ mình, cho nên thằng bé không có khả năng là xuyên qua lúc mang thai, nếu là xuyên qua lúc mang thai, dù nhớ rõ tên ba mẹ kiếp trước, tất nhiên cũng sẽ nhớ rõ tên ba mẹ kiếp này, nhưng Tiểu Ôn Lễ lại không biết tên ba mẹ kiếp này, cho nên, thằng bé không có khả năng xuyên qua lúc mang thai.
Vì thế, Lâm Dư Dư hoài nghi, có khả nặng hai năm trước Tiểu Ôn Lễ, khi bọn họ đang ở thời kì mạt thế, thằng bé biến thành tang thi, tương đương đã chết, cho nên liền xuyên đến nơi này. Căn cứ vào lời thím Lý nói, lúc nhặt được thằng bé, thằng bé còn đang phát sốt, cho nên Lâm Dư Dư cũng đoán nguyên nhân Ôn Lễ chết là do Sốt quá cao.
Tuy rằng tất cả đều là suy nghĩ của mình, Tiểu Ôn Lễ của cô không phải là Ôn Lễ trước kia, nhưng, đứa bé kia đã chết, Lâm Dư Dư không nhịn được mà đau lòng cho đứa bé.
Ôn Hiền cũng không tức giận, bởi vì anh ta nhìn ra được Lâm Dư Dư rất quan tâm tới Ôn Lễ, anh ta rất vui vì Tiểu Ôn Lễ có người quan tâm, tại sao lại tức giận? Hơn nữa, Lâm Dư Dư cũng không biết sự tình đằng sau, nên trách cứ bọn họ cũng là điều bình thường. Huống hồ, dù không có nguyên nhân kia, bọn họ không bảo vệ tốt thằng bé cũng là sự thật.
Ôn Hiền đứng dậy, hướng Lâm Dư Dư thực hiện quân lễ: “Bác sĩ Lâm, cảm ơn cô đã chăm sóc Ôn Lễ, tôi là cậu thằng bé, chị tôi đã mất, chị tôi qua đời trước khi thằng bé mất tích, lúc ấy tôi và anh cả đang trong quân ngũ, cũng không biết chuyện này. Tôi giải thích chuyện này, không phải muốn Ôn Lễ tha thứ, mà hy vọng cô có thể bình tĩnh nói chuyện tiếp cùng tôi.”
Lâm Dư Dư cũng không phải người không biết nói lý, nghe Ôn Hiền giải thích như vậy, cô cũng thấy tốt hơn, chị qua đời, cậu đi tìm cháu trai khắp nơi, phân cảm tình này, dù cô có tức giận cũng vô cùng bội phục. Đừng nói chỉ là cậu, có rất nhiêu cha mẹ, cũng chưa chắc làm được như thế: “Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm, vậy anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Ôn Hiền cũng không do dự nói thẳng: “Về chuyện của Ôn Lễ, chờ anh cả tôi tới lại nói, nhưng, thân phận của anh cả tôi có chút đặc biệt, hành tung của anh ấy bị rất nhiều người chú ý, nếu anh anh trực tiếp tới đây, chuyện này sẽ bị lộ, đến lúc đó chuyện của Ôn Lễ sẽ bị nhiều người biết, tạm thời chuyện của Ôn Lễ không thể để người khác biết, cho nên tôi muốn bác sĩ Lâm sẽ rời huyện gặp anh cả tôi.” Dương gia muốn trả thù cho con trai, nhưng bọn họ không thể động đến Ôn Sùng, động vào Ôn Sùng có lẽ bọn họ cũng xong đời rồi.
Nhưng, bọn họ đã biết sự xuất hiện của Ôn Lễ, nhất định sẽ động đến Ôn Lễ. Cho nên Ôn Sùng không thể rời đi, một khi rời đi, chuyện của Ôn Lễ nhất định sẽ bị bại lộ.
Lâm Dư Dư nghe xong liền giật mình, nói như vậy, bối cảnh của Ôn gia lại càng không đơn giản, như vậy, nếu Ôn Lễ trở về Ôn gia, sẽ càng nguy hiểm. Cô đương nhiên muốn biết chuyện của Ôn Lễ. Chẳng qua: “Anh tại sao lại nói với tôi? Ôn Lễ được thím Lý nhận nuôi, thím ấy xem Ôn Lễ như mạng của mình, thân là bà nội Ôn Lễ, thím ấy nói không phải càng thích hợp hơn sao?”
Ôn Hiền cười cười: “Bác sỹ Lâm không cần để ý, tôi nghe đội trưởng nói về bác sĩ Lâm, tôi rất khâm phục trí tuệ của bác sỹ Lâm, cho nên mới nói với cô. Nếu không có bác sĩ Lâm, đương nhiên thím Lý là người thích hợp nhất. Nhưng, cô không thể không thừa nhận, thím Lý cũng chỉ ở tại đây, bảo bà ấy đi ra bên ngoài, nhất định bà ấy sẽ không quen, cũng không thể thích ứng. Mà bác sĩ Lâm thì khác, bác sĩ Lâm vốn là người thành phố.