Chương 19: Ra Ngoài 1
Cố Di Gia ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cuối cùng cũng cảm thấy cơ thể không còn yếu ớt như trước nữa.
Có lẽ do từ nhỏ là một đứa trẻ khỏe mạnh, luôn tràn đầy năng lượng, vì thế từ trước đến nay Cố Di Gia không bao giờ có thể ngồi yên được, vậy mà không ngờ cô lại ở trong nhà không bước chân ra cửa cả nửa tháng trời rồi.
Không phải vì cô không muốn ra ngoài, cũng không phải cô chịu đựng được sự cô đơn, nhàn rỗi ấy mà thật sự là cơ thể này chỉ cần đi vài bước đã mệt đến mức váng đầu hoa mắt, ngộ nhỡ té xỉu giữa đường thì sẽ dọa mọi người.
Cố Di Gia cảm giác cơ thể đã nhẹ hàng hơn nhiều, cơn bệnh vừa qua thì suy nghĩ nào đó lại nảy lên trong đầu cô.
Mặc dù hiện tại cô không gặp được chuyện gì như ý nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cô vẫn phải tiếp tục sống sót trong thời đại này, không thể chỉ vì biết trước được số phận nên không muốn sống nữa đúng không?
Có thể sống thì có ai muốn chết đâu.
Nghe nói cô muốn đi ra ngoài, Bảo Hoa giống như gặp được kẻ địch: "Cô út, cô định đi đâu thế?"
Cố Di Gia cười nói: "Cô muốn tới nhà bà nội Hoàng tìm chị Bình Bình, lúc trước cô đã đồng ý may một cái váy cho chị ấy. Giờ cô khỏe lại rồi, có thể may giúp chị Bình Bình."
Đây cũng không phải là cô lấy cớ bậy bạ, chuyện này nguyên chủ thật sự đã đồng ý.
Cơ thể của nguyên chủ không được tốt nên chỉ có thể làm mấy việc nhẹ nhàng, trong đó có việc may quần áo cho người khác.
Trong nhà có một chiếc máy may, đây chính là một trong những sính lễ mà anh trai mua cho chị dâu. Nhưng mà Trần Ngải Phương may quần áo rất tệ, lúc may xong đến bản thân cô ấy cũng không muốn mặc, về sau quần áo của người trong nhà đều do cô em chồng tự tay may.
Nguyên chủ là một cô gái vừa khéo tay vừa thông minh nên quần áo làm ra còn đẹp hơn quần áo do những người thợ may trong cửa hàng bách hóa may. Mấy cô gái yêu thích cái đẹp trong thôn đều đến nhờ nguyên chủ may hộ quần áo rồi trả một ít tiền thù lao.
Cứ thế, nguyên chủ cũng xem như là kiếm được tiền bằng khả năng của mình.
Chỉ tiếc là cơ thể của nguyên chủ hay ốm yếu nên không thể chịu mệt được, cũng không dám nhận nhiều việc thành ra không kiếm được bao nhiêu.
Lúc trước Cố Di Gia đã từng học ngành Thiết kế thời trang ở trường đại học, chuyện khác không biết chứ chuyện dùng máy may làm ra một bộ quần áo thì rất đơn giản, hơn nữa vì có thêm trí nhớ của nguyên chủ nên cũng hiểu được ở thời đại này cái gì có thể làm cái gì không, cho nên thật sự cô cũng không lo lắng gì.
Hiện tại sức khỏe đã tốt hơn đôi chút, cô cũng muốn kiếm ít tiền.
Dù sao thì không thể bắt anh trai và chị dâu nuôi mãi đúng không? Ngay cả một cô gái như nguyên chủ cũng không muốn anh trai và chị dâu nuôi phải nuôi mình cả đời, cô lại càng không.
Ánh nắng ở phía nam chói chang như một quả cầu lửa lớn.
Cố Di Gia vẫn che ô đi ra cửa, cô rất sợ phơi nắng một lúc lại bị cảm nắng rồi té xỉu.
Cô đã cảm nhận được hoàn toàn mức độ yếu ớt của cơ thể này, hiện tại cô cũng không dám làm việc tùy tiện nữa mà cực kỳ yêu quý cơ thể của mình.
Không phải từ nay về sau phải bảo vệ cơ thể của mình thật cẩn thận thôi sao, cô có thể làm được!
Không phải từ nay về sau không được làm những việc như không được chạy nhanh, không được lên núi xuống biển, không được ăn no uống say thôi sao... Hu hu hu, cô vẫn có thể làm được!
Chỉ cần có thể sống sót, Cố Di Gia sẽ cố gắng để được sống, không thể phụ lòng tất cả những người quan tâm bảo vệ cô.
Bảo Hoa đi bên cạnh cô út giống như một người vệ sĩ nhỏ đang bảo vệ cô.
Trên đường đi, Cố Di Gia gặp được không ít xã viên đang làm việc trong ruộng, bọn họ nhìn thấy hai cô cháu cũng mỉm cười chào hỏi rồi hỏi thăm sức khỏe của cô.
Cố Di Gia lễ phép trả lời: "Bây giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi ạ. Hôm nay cháu ra ngoài đi dạo, cảm ơn các cô dì chú bác đã quan tâm ạ."
Mấy người xã viên đợi hai cô cháu đi xa mới chẹp chẹp miệng, bọn họ cảm thấy hình như Cố Di Gia có gì đó khang khác.
"Cô con gái của nhà anh cả Cố hình như hoạt bát hơn nhiều rồi, lúc trước nói chuyện với nó cảm giác nó rất ốm yếu, giọng cũng nhỏ, nghe không có chút sức lực nào cả."
Giọng nói vừa rồi không thể xem là khỏe mạnh lắm nhưng cũng có được vài phần sức lực, trông cô cũng năng động, cởi mở. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt đó trắng đến phát sáng, mang theo vẻ đẹp không thể diễn tả được.