Chương 21: Ra Ngoài 3
Hai người kia nhìn thấy hai cô cháu Cố Di Gia thì đều nhìn sang, người phụ nữ trung niên kia đánh giá cô từ đầu đến chân giống như đang cân thịt heo để bán, khiến cho người khác cảm giác trong lòng rất khó chịu.
Cố Di Gia thản nhiên nhìn qua rồi rũ mắt.
"Gia Gia, con đi đâu vậy?" Thím ba Cố hỏi: "Sức khỏe của con ổn rồi à?"
Cố Di Gia tùy ý đáp lại một tiếng rồi dẫn Bảo Hoa về nhà, không thèm để ý hai người đó.
Chờ hai cô cháu đã vào cửa, người phụ nữ trung niên kia mới nói: "Cô con gái nhỏ này của nhà họ Cố đúng là xinh xắn, nhìn qua cứ tưởng là người thành phố, bảo sao chủ nhiệm Khương phí hết tâm tư để cưới được cô ấy."
Thím ba Cố nở một nụ cười miễn cưỡng.
Lần trước Trần Ngải Phương tìm tới nhà bà ta làm cho bà ta rất sợ hãi nên cũng không dám đi tìm Cố Di Gia nữa.
Ấy thế mà bà mối này còn tới đây hỏi thăm xem thím ba Cố đã thuyết phục được Cố Di Gia hay chưa, chủ nhiệm Khương đã không đợi được nữa muốn quyết định chuyện hôn nhân này.
Bà mối sống trên thị trấn, mọi người hay gọi là bác Vương, có không ít cặp đôi nam nữ được bà ta tác hợp nên bà ta chính là bà mối giỏi ở thị trấn, có rất nhiều chàng trai cô gái trẻ tuổi muốn tìm đối tượng đều đến gặp bà ta để nhờ giới thiệu người yêu.
Thật ra bác Vương rất ghét bỏ mấy cô gái ở nông thôn nhưng Khương Tiến Vọng tìm gặp bà ta và hứa hẹn sẽ cho bà ta một khoản tiền cảm tạ mai mối rất lớn nên bà ta mới không nỡ từ chối, trong lòng bà ta cũng cực kỳ quan tâm chuyện này.
Nhưng mà chị dâu của Cố Di Gia lại rất ghê gớm, bà ta muốn đối phó cô ấy là một chuyện không dễ dàng, nếu bị từ chối thẳng thừng thì sẽ khiến Khương Tiến Vọng bị mất mặt, đến lúc đó chỉ sợ tâm tình của vị chủ nhiệm Khương này không vui, kế tiếp là giận chó đánh mèo với bà ta.
Cho nên cách tốt nhất chính là làm cho Cố Di Gia tự mình đồng ý.
Bác Vương hỏi: "Đứa con gái nhỏ của nhà họ Cố còn chưa đồng ý à?"
"Trong thời gian này cháu nó vẫn đang bồi dưỡng sức khỏe, nó còn chẳng ra khỏi cửa nhà thì làm sao tôi dám tự tiện đến thăm." Thím ba Cố giải thích.
Bà ta không muốn trả lại ba mươi đồng kia, cũng không dám đụng tới hổ cái Trần Ngải Phương này, bà ta thật sự cũng rất nóng ruột.
Bác Vương nói: "Cô nhanh nhanh chút đi, phía chủ nhiệm Khương đã hối thúc nhiều lần rồi." Hôm nay bà ta tìm đến đây cũng là vì Khương Tiến Vọng thúc giục đến mức không chịu được nên đành phải tới đây hỏi thăm xem thế nào.
Thím ba Cố miễn cưỡng "ừm" một tiếng.
Bà ta mới tiễn bác Vương đi, quay đầu lại đã thấy có một cái đầu nhỏ thò ra từ cửa nhà của Trần Ngải Phương nhìn sang bên này, khóe miệng của bà ta giật giật.
Con nhóc chết tiệt mới tí tuổi mà tính tình đã rất khôn lanh, nếu không phải vì con bé đó vẫn luôn đi theo Cố Di Gia thì bà ta đã thuyết phục được cô từ sớm rồi.
Bảo Hoa cũng không sợ thím ba Cố, cô bé cười cười với bà ta rồi rụt đầu lại.
Cô bé chạy lon ton đi tìm cô út: "Bà thím ba nói chuyện gì đó với bà bác mập mạp mà cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà của chúng ta! Cô út, con cảm thấy mấy người đó nhất định là có ý đồ xấu."
Cố Di Gia chỉ cười rồi sờ sờ đầu cô bé chứ không nói gì.
Khoảng thời gian này, cô ở nhà bồi dưỡng sức khỏe, trừ mấy ngày mới xuất viện là có bà con họ hàng và bạn bè tới đây thăm hỏi ra thì sau đó cũng không có ai đi nữa vì sợ làm phiền cô nghỉ ngơi.
Thím ba Cố cũng không tới nhà.
Trong lòng Cố Di Gia hiểu được, chắc là lần trước chị dâu Trần Ngải Phương đến gặp thím ba Cố nói chuyện gì khiến bà ta sợ hãi nên khoảng thời gian này bà ta mới không dám tìm gặp cô.
Mặc dù không tới nhưng Cố Di Gia cũng biết thím ba Cố này vẫn đang kìm nén trong lòng, dựa vào diễn biến tình tiết trong truyện thì bà ta sẽ nhanh chóng có hành động tiếp theo, đến lúc đó không chỉ có một mình bà ta mà còn cả nhà họ Cố đều sẽ tham gia.
Điều kiện của Khương Tiến Vọng trong mắt người ở quê thật sự quá tốt, ai mà không muốn gả con gái cho anh ta chứ?
Nhà họ Cố cũng rất muốn.
Mặc dù nguyên chủ bị nuôi dưỡng đến mức ngây thơ khờ dại nhưng vì sức khỏe không tốt nên tính cách cực kỳ nhạy cảm.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe được rất nhiều lời ra tiếng vào nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy bản thân làm phiền anh trai và chị dâu, trong lòng cô cũng cực kỳ áy náy. Thậm chí có thể nói sức khỏe của cô không tốt cũng có thể là do hổ thẹn trong lòng nên luôn suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng không tốt thì cơ thể làm sao khỏe mạnh được?
Người nhà họ Cố vừa làm ầm ĩ, nguyên chủ chỉ biết mình đã làm liên lụy đến anh trai và chị dâu, cho nên ngốc nghếch muốn tránh khỏi Khương Tiến Vọng thật xa...
Nghĩ tới đây, Cố Di Gia cảm thấy mớ hỗn độn trước mắt cần phải xử lý.
Những chuyện phiền toái cần giải quyết còn nhiều nên hàng ngày cô phải sống thật vui vẻ.
Biết đâu được tâm trạng của cô thoải mái thì sức khỏe cũng tốt lên thì sao? Cô cũng không muốn cứ ốm đau mãi như thế, lỡ ngày nào không cẩn thận lại chết...