Chương 32: Lan Truyền 1
Từ đó về sau, Cố Minh Nguyệt không hề muốn nhớ lại những việc đã xảy ra vào cái ngày này nữa.
Bởi vì tiếng hét của Bảo Hoa có thể nói là đã khiến cho những hàng xóm xung quanh đều sửng sốt, vừa hay Hoàng Bình Bình đến lấy váy lao vào, thấy sắc mặt Cố Di Gia tái nhợt, người cô yếu ớt nằm trong lòng Cố Minh Nguyệt khiến cô ấy vô cùng hoảng sợ.
Hoàng Bình Bình không màng mọi thứ, vội bế Cố Di Gia đặt lên giường, nào là ấn nhân trung, nào là đút nước, nào là vuốt ngực, cuối cùng cũng khiến cô mở mắt ra.
Chỉ là sau khi Cố Di Gia tỉnh lại, cô yếu ớt nằm trên giường, trông chẳng có chút tinh thần nào.
Thấy vậy, đột nhiên Hoàng Bình Bình tức muốn tái người, cô ấy nhẹ giọng bảo Cố Di Gia cố gắng nghỉ ngơi, cũng không biết cô có nghe thấy hay không, có lẽ cô vẫn còn chóng mặt, hầu như người cô không có phản ứng gì.
Hoàng Bình Bình ủ rũ, kéo Cố Minh Nguyệt - người bởi vì lo lắng mà đang nén lại bên ngoài, sau đó lạnh lùng chất vấn cô ta.
"Vừa rồi cô đã nói gì với Gia Gia mà khiến em ấy ngất xỉu luôn hả? Cố Minh Nguyệt, có phải cô muốn Gia Gia tức chết luôn phải không? Tôi tưởng cô và mẹ cô khác nhau, không ngờ cô cũng thuộc loại người đó!"
Cố Minh Nguyệt nói với vẻ mặt oan ức: "Em thực sự không có..."
Hoàng Bình Bình không hề tin cô ta: "Không có? Một người đang khỏe mạnh bình thường như Gia Gia sao bỗng dưng lại ngất xỉu?"
Là một người được thôn chọn lên thị trấn học tập hoặc đi họp mỗi khi có nhiệm vụ hoặc văn bản cấp trên ban xuống, Hoàng Bình Bình không phải là kẻ ngốc, cô ấy là một người vừa thông minh vừa tài giỏi.
Đâu phải cô ấy không nhìn ra, mặc dù nhìn bề ngoài Cố Minh Nguyệt và Cố Di Gia trông có vẻ là tình chị em khăng khít nhưng tình cảm đó có mấy phần thật lòng thì cần phải xem lại. Chẳng qua là hai người họ là chị em nên cô ấy cũng không tiện xen vào.
Lúc này, Bảo Hoa đứng ở sau cửa thò đầu ra: "Là cô cả chọc cô út tức đến nỗi ngất đi đó ạ, nếu không sao cô út có thể đột nhiên ngất xỉu được?"
Bảo Hoa rất tức giận, cô bé nghĩ nếu như hôm nay Cố Minh Nguyệt không đến thì cô út của mình cũng sẽ không ngất đi.
Chắc chắn là cô cả đã nói cái gì đó khiến cô út tức đến mức ngất xỉu đây mà.
Cố Minh Nguyệt tức giận, không ngờ đứa nhỏ này lại nói dối, cô ta tức giận nói: "Bảo Hoa, cháu đừng có mà nói bậy, sao cô có thể chọc tức Gia Gia được? Là Gia Gia không khỏe nên tự ngất đi..."
"Cô nói dối, gần đây mọi người đều nói sức khỏe của cô út đã tốt lên nhiều rồi mà." Bảo Hoa vẫn kiên quyết nói: "Là cô cả đã chọc cho cô út ngất xỉu!"
Tiếng la vừa rồi của Bảo Hoa sớm đã làm kinh động đến mấy người hàng xóm đang bận việc trong nhà, ai nấy đều xôn xao chạy ra ngoài thám thính tình hình.
Lúc này, nghe thấy lời của Bảo Hoa, ai cũng gật đầu lia lịa.
Gần đây, thỉnh thoảng họ có nhìn thấy Cố Di Gia đi ra ngoài, mặc dù chỉ thấy cô ra hái rau ở vườn rau bên cạnh hoặc cầm ô đi dạo xung quanh và nói là tập thể dục nhưng quả thật họ có thể nhìn ra được tinh thần của cô đã khá hơn rất nhiều.
So với Cố Minh Nguyệt, Hoàng Bình Bình càng tin tưởng Bảo Hoa hơn.
Cô ấy nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi cô đã nói gì với Gia Gia?"
Cố Minh Nguyệt cứng họng, sao cô ta có thể nói ra những lời đó trước mặt người ngoài được?
Nếu để người ta biết được, sau này nếu cô ta có cơ hội gả cho Khương Tiến Vọng chẳng phải sẽ làm cho người khác coi thường mình sao? Trước mặt thì thuyết phục em gái gả cho Khương Tiến Vọng, sau lưng lại ngấm ngầm muốn mình gả cho người ta, chuyện này mà để cho người khác biết thì họ sẽ nhìn cô ta ra sao? Cô ta vẫn cần mặt mũi mà...
Thấy Cố Minh Nguyệt nói không nên lời, đâu phải Hoàng Bình Bình không hiểu.
Cô ấy cười lạnh nói: "Nếu Gia Gia mà có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
Bởi vì quan hệ hai nhà rất tốt, Hoàng Bình Bình cũng coi Cố Di Gia như em gái ruột của mình, trong lòng cô ấy rất thương một người ốm yếu nhiều bệnh như Cố Di Giai. Cô ấy không hề thích cái người lẳng lơ như Vu Hiểu Lan, cũng chẳng mấy có thiện cảm với Cố Minh Nguyệt, mặc dù trông Cố Minh Nguyệt có vẻ hiểu chuyện hơn Vu Hiểu Lan.