Chương 2:
Đang lúc Lâm Đông Thuận không biết làm sao thì Chu Cầm đột nhiên đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Này, lão Lâm, nhà mình chẳng lẽ không nuôi nổi một người sao, hay là cứ giữ cả hai đứa ở nhà vậy!"
Cô gái Đỗ Thi Thi kia dù sao cũng là con gái ruột của bọn họ, về tình về lý đều phải đón về.
Còn về Lâm Minh Nguyệt, hôn ước của cô với nhà họ Vương không thể hủy được, vì vậy cô cũng không thể rời khỏi nơi này!
Theo Chu Cầm thấy, điều kiện nhà bọn họ khá tốt, lão Lâm là chủ nhiệm văn phòng giám đốc nhà máy cơ khí, bà ta cũng là cán bộ tổ dân phố, gia đình bốn người đều sống trong biệt thự, phòng ốc cũng đủ rộng rãi, loại gia đình có tiền có nơi ở thế này, nuôi thêm một miệng ăn nữa cũng chẳng thành vấn đề gì cả!
Hơn nữa, cô gái Lâm Minh Nguyệt kia từ nhỏ đã lớn lên ở thành phố, liệu cô có quen được với cuộc sống nghèo khổ ở nông thôn hay không, biết đâu dù bọn họ có bảo cô về với cha mẹ đẻ đi chăng nữa thì cô cũng chưa chắc đã chịu!
Còn về chuyện nhà họ Đỗ ở nông thôn, đến lúc đó bọn họ muốn đòi lại con gái thì mặc kệ, họ có tư cách gì mà cản chứ!
Nhà họ Lâm đã nuôi con gái nhà họ mười tám năm, giờ còn đồng ý cho con gái của họ ở lại thành phố tiếp tục chăm sóc, họ còn nên biết ơn mới phải!
Không nhìn xem thời buổi này có bao nhiêu người cố đấm ăn xôi muốn vào thành phố mà còn chẳng được!
Còn về chuyện nhà họ Đỗ cũng nuôi con gái họ mười tám năm sao?
Nhà họ Đỗ cũng có tư cách ngang hàng với họ sao?
Sao có thể so sánh chứ, một bên là người được nuôi ở thành phố ăn lương thực của nhà nước ở nhà lầu, bên còn lại thì không biết đã phải lớn lên trong sự cực khổ thế nào ở nông thôn!
Lâm Đông Thuận suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng phải thừa nhận hiện tại chỉ có cách này là ổn thỏa nhất.
Nếu nhà họ Đỗ vẫn không đồng ý thì lúc đó bọn họ sẽ cho một ít tiền, coi như là mua đứt cô gái Minh Nguyệt vậy.
Ông ta không tin trên đời này có việc gì mà dùng tiền không giải quyết được, nhất là với hạng nhà quê khố rách áo ôm như nhà họ Đỗ kia, ước chừng cả nhà vét sạch túi cũng kiếm chẳng ra được bao nhiêu.
Được, cứ làm vậy đi!
Việc đè nặng trong lòng tạm thời giải quyết, cơn buồn ngủ cũng ập đến, đôi mắt của vợ chồng bọn họ bắt đầu lim dim.
Nhưng trước khi ngủ thiếp đi, Lâm Đông Thuận đột nhiên mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Này, nếu Minh Nguyệt kia không đồng ý thì sao đây?"