Chương 17 -
Ninh Lỗi giống như bị oán hận dồn nén, giọng điệu cực xấu: "Chị ta đâu có muốn làm chị cả của chúng ta, cũng không muốn làm người Ninh gia, mẹ, mẹ đừng có tưởng bở nữa. ”
Ninh Yên lười chấp nhặt với đứa trẻ con, trực tiếp hỏi: "Nhập hổ khẩu vào Ninh gia, có tiện không? Tôi có thể đưa chút tiền..."
Vấn đề nào có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là vấn đề.
Tâm của Dương Liễu như bị dao cắt, đứa con này rõ ràng không muốn thân thiết với họ nhiều nên mới sẵn sàng dùng tiền để dàn xếp.
Bà cố gắng cười nói: "Con nói gì mà khờ vậy, đương nhiên là tiện, đến trễ như vậy chắc con đói bụng rồi, chờ một lát, mẹ làm chút đồ ăn cho con."
Ninh Lỗi tức giận.
Trừng mắt nhìn Ninh Yên một cái: "Mẹ, mẹ đừng bận tâm nữa, tiểu thư nhà người ta ăn không quen đồ ăn thô đâu, hơn nữa nhà chúng ta còn đủ khẩu phần sao? ”
"Tiểu Lỗi, con còn như vậy, mẹ sẽ giận đấy."
"Hừ."
Ninh Yên không có ý định bồi dưỡng tình cảm với người Ninh gia, cũng không để ý thái độ của bọn họ: "Xin cưu mang tôi một đêm, ngày mai tôi sẽ đi tìm phòng khác, không quấy rầy mọi người nhiều."
Lý trí, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một dáng vẻ điềm đạm nhưng xa cách tựa ngàn dặm.
Hốc mắt Dương Liễu nhất thời đỏ hoe, Ninh Lỗi không nhịn được: "Nói dễ nghe quá, thật ra là sợ chúng tôi liên luỵ đến chị thôi. ”
"Nếu cậu cho rằng như vậy, cũng..." Ninh Yên sẵn tiẹn quan sát phòng, bỗng nhiên tầm mắt ngừng lại, không dám tin dụi dụi dụi mắt, mạnh mẽ đứng lên, chỉ vào người đàn ông quen thuộc trong bức ảnh trên tường, thanh âm mơ hồ phát run: "Người đàn ông này là ai? “
Đây là lần đầu tiên cô thất thố, trái tim nơi lồng ngực đập điên cuồng.
Người Ninh gia nhìn qua theo ngón tay cô, cậu bé út kiêu ngạo ưỡn ngực lên: "Là ba tôi. ”
Ninh Yên ngẩn người, lảo đảo xông tới, nhìn ảnh chụp lại, quả thực không thể tin vào mắt mình.
Đây là ảnh một gia đình, được chụp từ lâu, đứa bé nhỏ nhất vẫn là trẻ sơ sinh được ôm trong tay, người đàn ông ở giữa nho nhã anh tuấn, trầm ổn như núi.
Hốc mắt cô dần dần nóng lên, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dương Liễu nhìn bộ dáng sắp khóc của nàng, lo lắng vô cùng: "Sao vậy?"
Ninh Yên chỉ vào người đàn ông trong ảnh: "Tên ông ấy là gì?"
"Ninh Hãn Hải."
Như một tia chớp xẹt qua, đầu Ninh Yên trống rỗng, là ông, thật sự là ông!
"Tôi có thể lấy ảnh xuống xem cho kỹ không?"
Dương Liễu có chút khó hiểu, bức ảnh này có vấn đề gì sao? "Có thể."
Ninh Yên cầm ảnh chụp nhìn cả buổi trời, vô số chuyện cũ dâng lên trong lòng, nhấc lên một trận sóng to gió lớn, khiến cô không giữ được bình tĩnh rất lâu.
Ninh Hãn Hải, viện sĩ viện kỹ thuật quốc gia, chuyên gia thủy điện, tham gia vào các cấu trúc kỹ thuật quy mô lớn và thiết bị thử nghiệm chống động đất, theo dõi nguyên hình động đất mạnh và các nghiên cứu khoa học khác, cả đời ông chủ trì nhiều hạng mục kiến thiết công trình phức tạp và trọng đại của quốc gia.
Ông đã cống hiến hết mình cho đất nước, nhưng lại không được nhớ đến, để đến khi ông qua đời thế giới mới biết tới nhà khoa học vĩ đại này và cả câu chuyện đằng sau ông.
Mà ông, không con không vợ, trước khi lâm chung đã đem tiền tiết kiệm cả đời quyên góp cho một cô nhi viện, sau đổi tên thành cô nhi viện Hãn Hải, tất cả những đứa trẻ ở đó đều mang họ Ninh.
Đúng vậy, họ của Ninh Yên chính là từ đó mà ra.
Cô nhớ lúc mình còn là cô bé mồ côi lớn lên ở cô nhi viện Hãn Hải, mãi đến khi cô 18 tuổi thi đậu đại học nông nghiệp mới rời đi, tất cả chi phí và học phí của cô đều do cô nhi viện trả.
Đối với cô mà nói, cô nhi viện Hãn Hải là nhà, càng là nơi êm ấm duy nhất của cô.
Viện sĩ Ninh Hãn Hải là ân nhân của cô, cũng là đức tin của cô.
Nhưng tại sao ông ấy lại ở đây?
Cô vẫn còn nhớ rõ pho tượng của ông ở trước cửa cô nhi viện có tám chữ sau lưng, lập đức lập ngôn, không hỏi Tây Đông.
Đây là khẩu hiệu của Đại học Hoa Thanh, mà Ninh Hãn Hải là sinh viên tốt nghiệp khoa Xây dựng của Thanh Hoa.