Chương 2 -
Phải biết rằng, mấy năm nay Vu Tinh Tinh trải qua cuộc sống khổ cực, Ninh gia trọng nam khinh nữ, liều mạng hút máu của trưởng nữ
Tinh Tinh này, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải nuôi một đống em trai em gái, thậm chí cũng không được đi học đàng hoàng, quá thảm.
Đặc biệt khó có được chính là, Vu Tinh Tinh không có chút oán hận, ngược lại luôn miệng nói ân nuôi dưỡng cũng là ân, mặc kệ đã nuôi lớn cô như thế nào, thật sự ôn nhu thiện lương lại hiếu thuận.
So sánh, Vu Hồng Muội động một chút liền nổi giận, lại nóng nảy vô lễ, cứ thế mà trở thành bàn đạp, chuyên môn phụ trợ cho sự tốt đẹp của Tinh Tinh.
Ánh mắt Ninh Yên chợt lóe, lặng im thu thập tin tức, trong nháy mắt liền hiểu được rất nhiều chuyện.
Cô đã xuyên sách, xuyên vào một quyển tiểu thuyết niên đại sủng ngọt, thiên kim thật Vu Tinh Tinh là nữ chủ, mà Vu Hồng Muội thân là thiên kim giả phải vào vai nữ phụ vô não, chỉ cần gặp được nữ chủ liền mất não, bị so sánh thảm thiết.
Chuyện không thể tưởng tượng nổi đến đâu cũng đã gặp qua, Ninh Yên liền dễ dàng chấp nhận được chuyện này, không khỏi thở dài, nguyên thân chính là một cô nương ngốc nghếch, đầu óc đơn giản dễ xúc động, gặp phải trà xanh cao cấp, nào phải là đối thủ?
Mỗi một lần đều do Vu Tinh Tinh khơi mào sự chuyện , nhưng người gặp xui xẻo vĩnh viễn là Vu Hồng Muội.
Giống như hôm nay, rõ ràng là Vu Tinh Tinh dùng ngôn ngữ kích thích Hồng muội, trong lúc tranh chấp lỡ tay đẩy người ngã xuống, hại
Hồng Muội hôn mê bất tỉnh. Nhưng đến miệng nàng, liền thành Vu Hồng muội cố ý gây chuyện.
Vu Tinh Tinh thấy cô đứng bất động, trong lòng hơi kinh ngạc, bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là ngã tới choáng váng?
Thế mà lại không có nổi giận như sấm, chuyện này cũng không bình thường.
Cô nhìn thoáng qua cửa sân, bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân, hạ thấp thanh âm nói, "Vu Hồng muội, đây là nhà của tôi, tôi mới là thân sinh, nhà này vốn không phải của cô, cô rốt cuộc có liêm sỉ hay không? Nhanh chóng cút về nhà mình đi."
Cô quá hiểu Hồng Muội, là người không có đầu óc, dễ xúc động nóng nảy, kích động liền trúng bẫy.
Ánh mắt Ninh Yên híp lại, chính là hôm nay, là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời nữ phụ.
"Cô nói gì?"
Vu Tinh Tinh nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch, quả nhiên vẫn là ngu xuẩn như vậy, một chút cũng không chịu được kích thích.
Cô cố ý cất to giọng "Tiểu Muội, coi như tôi cầu xin cô, đừng náo loạn nữa, đừng để cha mẹ thương tâm khó xử, cô không phải con ruột nên không đau lòng cha mẹ, nhưng tôi đau lòng a."
Đúng lúc này, cửa sân bị đẩy ra, Vu mẫu cùng mấy đồng nghiệp đang đi vào, tất cả mọi người đều nghe được.
Vẻ mặt Ninh Yên tức giận giơ tay lên, ánh mắt Vu Tinh Tinh chợt lóe, giống như bị kinh hách mà rụt lại, "A, đừng đánh mà."
Đánh đi, mau đánh, để cho tất cả mọi người nhìn thấy mặt thô bạo của cô.
Haha, cô xong đời rồi!
Vu mẫu thấy một màn này, một lòng hoảng hốt, cả người đều đổ mồ hôi, "A...".
Tiểu Muội quá đáng, động một chút liền khi dễ người khác, dạy thế nào cũng không nghe.
Ai ngờ, Ninh Yên cũng không vung nắm đấm qua, mà là nắm năm ngón tay thành quyền, hô to khẩu hiệu, "Tôi yêu hòa bình thế giới, tôi yêu nước thái dân an."
Bầu không khí lập tức thay đổi, mọi người trợn mắt há hốc mồm, lời Vu mẫu nói bị kẹt ở cổ họng, chuyện gì đây?
Vu Tinh Tinh: ??? Mẹ nó, tình huống không đúng!
"Tiểu Muội, cô bị kích thích gì sao?" Mắng tôi đi, đánh tôi đi! Bình thường vừa nói liền nổ nóng, hiện tại đọc khẩu hiệu là sao?