Chương 24 -
Vậy thì lại thêm một vấn đề nữa được đặt ra, cả hai nhà đều không biết chuyện này, vậy tại sao Vu Tinh Tinh lại biết?
Sau khi cô lại trừ đi vô số khả năng, thì chỉ còn lại hai khả năng duy nhất, cô ta hoặc là xuyên không vào sách, hoặc là người trùng sinh.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Ninh Yên không hỏi câu mày, tiên tri là một chuyện tốt, nhưng nếu như người này lại có tâm địa bất chính, mượn chuyện này để hại người, còn có lòng căm thù với cô, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Nhưng bản thân cô chỉ biết được những chuyện đã xảy ra, lại không biết được phần sau của câu chuyện, có chút khó làm.
Dương Liễu nhịn không được liên tiếp tục giải thích, “Tinh Tinh không có bố mẹ ruột bên cạnh, mẹ cảm thấy rất đáng thương, muốn quan tâm nó nhiều một chút.”
Ninh Yên thật lòng không hiểu nổi kiểu suy nghĩ này, thà rằng bạc đãi chính con ruột của mình cũng muốn trở thành một mẹ kế tốt, vì một cái danh tiếng dâu hiền vợ thảo mà phải gánh khổ chịu đựng, bị gia đình ruột thịt chà đạp cả đời cũng không oán trách, những chuyện đó khiến cô không tài nào hiểu được.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thái độ thế này của bà đối với những đứa con khác thật sự là không công bằng, thái độ ích kỉ của Vu Tinh Tinh cũng có một nửa vốn là do bà mà ra.”
Sắc mặt của Dương Liễu bỗng trở nên trắng bệch, Ninh Lỗi đang làm việc ở một góc cũng đột nhiên đùng đùng tức giận, “Đánh rắm, đó vốn là do cô ta trời sinh ích kỷ, không biết ơn nghĩa, liên quan gì đến mẹ của tôi? Mẹ tôi vì muốn tiết kiệm lương thực cho chúng tôi ăn, đều đói đến mức sắp phát bệnh ra rồi.”
Ninh Yên nhướng mày, hứ, tên nhóc này không ngờ cũng biết đan lát, động tác cũng khá là thuần thục, làm việc kiếm tiền lại vô cùng chăm chỉ.
“Có lẽ bà ấy thật sự là một người mẹ vĩ đại, nhưng vẫn chưa biết cách để trở thành một người mẹ tốt.”
Cô đứng ở lập trường khách quan của một người ngoài để nhìn sự việc, không hề có chút tình cảm cá nhân nào, nên rất dễ có thể nhận ra được tất cả những vấn đề đang tồn tại trong chuyện này.
Nhưng vốn là người trong cuộc, Dương Liễu vẫn có chút khó xử, người Ninh gia cảm thấy không vui, Ninh Lỗi vô cùng tức giận, “Ninh Yên, không đến lượt cô nói những lời này đâu...”
“Sự thật thì mất lòng, nhưng, nó lại có thể giải quyết được vấn đề, các người quyết định sẽ tiếp tục như thế này sao?” Ninh Yên chị về phía những đứa trẻ gầy ốm đến mức trơ xương, “Ai nấy đều ốm đến mức mang bệnh đầy người rồi, còn phải chịu đựng sự kì thị ác ý cay nghiệt của người khác nữa sao?”
Ninh Lỗi nghiến chặt răng, đem tất cả những chua xót trong lòng nén lại, “Ba tôi sẽ trở về sớm thôi, đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn.”
Đối với chuyện này, cậu bé lại ngập tràn lòng tin.
Ninh Yên khẽ lắc đầu, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, rồi lại cất những lời định nói vào trong lòng.
Có đôi khi, vô tri cũng là một loại hạnh phúc.
Cô cầm bát mỳ lên cắn một miếng, vừa to vừa dai, rất ngon, cô dùng đũa gắp một ít bắp cải, thật thơm.
Thực phẩm hoàn toàn tự nhiên không cần phải nêm nếm mới có hương vị thơm ngon.
Một bát mì đơn giản thế này thôi mà lại có cảm giác như được ăn sơn hào hải vị vậy.
Tiếng nuốt nước bọt bỗng nhiên xuất hiện, Ninh Yên phát giác đã cảm nhận được rồi, cô ngẩng đầu lên, anh em Ninh gia Đều đang nhìn chăm chăm vào bát mì mà nuốt nước bọt.
Cô kinh ngạc, “Các người chưa ăn sao?”
Dương Liễu ngồi trước hiên nhà giặt quần áo, trông rất mệt mỏi, “Mọi người đã ăn hết rồi, chỉ còn mỗi con chưa ăn thôi, mau ăn đi.”
Ninh Yên nhìn bà ấy, rồi lại nhìn về ba anh em nhà họ Ninh, cô mím môi, ăn thêm vài miếng cho cảm thấy hơi no, phần thức ăn còn lại thì lại đưa cho Ninh Tiểu Tứ, “Tôi ăn no rồi, có thể giúp tôi giải quyết hết phần còn lại không?”
Cô đã quen ăn một mình, nhìn đứa trẻ đầu to thân hình nhỏ bé, trong lòng cảm thấy như có chút chạnh lòng hiếm thấy.
Cô vốn là người ích kỷ lạnh lùng, nhưng đây là những người cô đã thề nhất quyết phải bảo vệ.