Y tá phụ trách chăm sóc Trình Gia Thuật biết người nhà anh không có ở đây nên cứ cách một đoạn thời gian sẽ tới thăm một lần, đầu tiên đưa cơm trưa, nửa tiếng sau mới tới thu mâm cơm lại.
Kết quả nhìn thấy vợ của vị đại đội trưởng này không biết tới lúc nào đang ngồi đút cơm cho chồng mình.
Vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói cũng nhẹ nhàng dễ nghe: "Canh có ngon không?"
"Cũng được."
"Cũng được? Ý là không ngon à? Tôi không biết nấu, nếu tôi biết thì tôi sẽ nấu cho anh ăn."
"Thôi, tôi thấy tốt nhất là em đừng nấu, lỡ đâu bị bỏng hay cắt trúng tay lại tức giận đổ lỗi cho tôi."
"Anh... Tôi lúc nào tức giận đổ lỗi cho anh chứ? Nói chuyện dễ nghe chút đi!"
"Ừm, nói chuyện dễ nghe."
"Anh uống nữa không?"
"Không uống, em uống đi." Nảy giờ cô chỉ lo cho anh ăn, cô còn chưa ăn nữa.
Y tá cảm thấy mình nên rời đi, mâm cơm gì đó lát nữa lại lấy sau cũng được.
Nhưng hai người bên trong, người đàn ông thì cao lớn đẹp trai, người phụ nữ thì xinh đẹp yêu kiều, thật sự quá nổi bật nên cô muốn nhìn thêm một chút.
Đột nhiên, cô nghe thấy người phụ nữ cầm chén canh ghét bỏ nói: "Tôi không muốn uống phần thừa của anh."
Hình ảnh đang ngọt ngào bỗng chốc biến đổi, Trình Gia Thuật giận dỗi quay chỗ khác nói: "Không uống thì dẹp đi!"
"Dẹp thì dẹp." Lâm Nghiên Thu bĩu môi không muốn để ý tính cách khó ưa này của anh, cô thu dọn mâm cơm với chén đũa rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cô còn chưa mở cửa, y tá đã giả bộ trùng hợp đi vào nói: "Đúng lúc tôi đến thu dọn mâm cơm, cô đưa tôi là được."
Lâm Nghiên Thu cười nói cảm ơn rồi đưa cho y tá.
Y tá vụng trộm liếc mắt nhìn đại đội trưởng đang ngồi trên giường bệnh một cái, thấy anh vẫn đen mặt thì cô vội vàng thu hồi tâm mắt đi ra, một khắc cũng không dừng lại.
Lần này Lâm Nghiên Thu không tìm được lý do đi ra ngoài, nhưng cũng không muốn để ý tới anh, anh tức giận làm gì a, cô lặn lội đường xa tới đây để làm nơi cho anh trút giận à?
"Mẹ Đại Bảo." Trình Gia Thuật gọi cô.
Lâm Nghiên Thu hừ một tiếng, quay đầu liếc anh.
"Tôi sẽ nói chuyện dễ nghe."
"Hả?"
"Sau này tôi sẽ nói chuyện dễ nghe với em, em qua đây, đừng tức giận nữa, tôi sai còn không được sao?”
Lâm Nghiên Thu mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Trình Gia Thuật là người nào nha? Anh ở trong bộ đội có tiếng là người tàn nhẫn, bình thường lúc huấn luyện cái cằm hất cao lên mắng người hận không thể chọc mù mắt họ, ánh mắt còn lợi hại hơn nhiều, chỉ tùy tiện híp mắt một cái đã nghiền ép người gắt gao.
Vậy nên một người như vậy có thể đi xin lỗi người khác sao?
Lâm Nghiên Thu quay đầu nhìn Trình Gia Thuật, bị đôi mắt to tròn của cô nhìn chằm chằm khiến mặt mũi anh không thoả mái lắm.
Lâm Nghiên Thu bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của anh.
Được, cô vừa cười một cái thì sắc mặt Trình Gia Thuật liền đen thui, nhưng cũng may anh kịp thời kiềm chế lại không trừng mắt nhìn cô.
"Lại đây." Trình Gia Thuật vỗ vỗ mép giường gọi cô lại gần.
"Làm gì vậy."
Lâm Nghiên Thu ngồi xuống kế anh, sau đó bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt ở mép giường đã bị một bàn tay thô ráp nắm lấy.
Tay của Trình Gia Thuật rất lớn nên đã bao bọc toàn bộ tay Lâm Nghiên Thu, vết chai ở tay anh cứ đâm vào tay cô, cảm giác vừa ngứa vừa nóng khiến cô nhịn không được muốn động đậy.
Trình Gia Thuật hơi dùng sức, anh nắm chặt lấy tay cô không buông, trên khuôn mặt đẹp trai dần có sức sống, anh mất tự nhiên nói: "Mẹ Đại Bảo, sau này em cứ theo tôi đi, chúng ta sẽ sống thật tốt."
Cái gì cơ?
Sống tốt? Đó là phải sinh hoạt vợ chồng cùng nhau sao?
Lâm Nghiên Thu bị sặc, mặc dù cô rất thích anh nhưng cô không muốn cứ như vậy mà mơ hồ đi theo anh a.
Lời nói của anh giống như đang bố thí đặc quyền cho cô vậy, bộ những người sống ở thời đại này đều thô bạo như vậy à?