Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 117

Nhưng nhìn người đàn ông đang thẹn quá hóa giận trước mặt, cô không dám trêu chọc anh nữa, ngoan ngoãn nói: "Không gọi, không gọi..."

Trình Gia Thuật hừ một tiếng.

Lâm Nghiên Thu che miệng nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy chuyện của Hồng Hồng, anh định làm sao á?"

Còn làm sao bây giờ, chỉ có thể kiếm cớ kêu người rời đi, nơi này của anh không phải là nơi trú ẩn.

Trình Gia Thuật định trả lời, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của dì họ cách một cánh cửa hỏi: "Tam Đản, cháu và vợ cháu sao còn chia phòng ngủ vậy?"

Lâm Nghiên Thu: ".

." Tại sao cô lại có dự cảm không tốt lắm.

Trình Gia Thuật cúi đầu nhìn người phụ nữ bên dưới, anh mở cửa ra thấy dì họ đang đứng trước mặt, trong tay bà còn ôm chăn và gối của Lâm Nghiên Thu: "Nhị Bảo nói nhưng dì còn không tin, sao tự dưng hai đứa lại chia phòng chỉ vậy?"

Trình Gia Thuật bình tĩnh nói: "Trước đó cháu và cô ấy đang giận nhau nên cô ấy sang ngủ với Nhị Bảo."

"Vậy cũng không được." Dì họ nhét chăn với gối vào trong ngực Trình Gia Thuật, lên giọng dạy dỗ nói: "Chia phòng ngủ liền xa lạ, có mâu thuẫn gì thì đóng cửa lại cùng nhau nói chuyện, dù sao cũng không được chia phòng nữa!"

Trình Gia Thuật nhìn dì họ nói xong rồi đi vào phòng Nhị Bảo, sau đó nhìn chăn gối trong lòng mình, tạm thời thay đổi chủ ý.

Anh đóng cửa một lần nữa, nói với Lâm Nghiên Thu: "Chuyện của Ngụy Hồng... Trước hết tôi định giữ em ấy ở lại một thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống, nếu em ấy muốn về quê thì về, còn không muối thì tiếp tục ở lại đây."

Trình Gia Thuật dừng một chút, rồi bổ sung: "Em ay rất siêng năng, đúng lúc có thể giúp em làm việc nhà và trông mấy đứa nhỏ, chỉ cần để thêm một cái giường trong phòng Nhị Bảo cho em ấy ở là được."

Lâm Nghiên Thu vội vàng hỏi: "Vậy còn tôi thì sao? Tôi ngủ ở đâu?"

Trình Gia Thuật chắp hai tay sau lưng, hắng giọng nói: "Em ngủ trong phòng tôi, trong nhà có thêm người, nếu để họ biết chúng ta chia phòng ngủ, truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt, còn hậu quả tôi cũng đã nói với em rồi, làm lớn chuyện thì phải ngồi tù."

Lâm Nghiên Thu không hiểu sao cứ có cảm giác mình bị gai bẫy, trong cổ họng có một ngọn lửa đang bùng lên, chưa kịp nói gì thì nghe thấy Trình Gia Thuật hỏi tiếp: "Ngụy Hồng đã gặp phải chuyện như vậy, em cũng không muốn đuổi em ấy về nhà chồng để chịu khổ đúng không?" Đừng thấy Lâm Nghiên Thu vậy mà nhầm, thật ra bản chất trong cô vẫn là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, tâm địa thiện lương, Trình Gia Thuật thật biết cách nói trúng điểm yếu của cô.

Nhưng cô vẫn không muốn ngủ chung giường với anh nha, cô cứ có cảm giác bản thân bị rơi vào ổ sói, ai mà biết một ngày nào đó con sói bên cạnh này sẽ nhào tới.

Lâm Nghiên Thu rất có lòng tin đối với sức hấp dẫn của bản thân mình, trừ khi Trình Gia Thuật thật sự không được nên mới không có phản ứng với cô.

Lâm Nghiên Thu không nói gì, cô cúi đầu cào móng tay, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt.

Sau đó cô bị Trình Gia Thuật vịn vai đặt xuống ghế cạnh bàn làm việc, anh nhìn cô nói: "Không phải suốt ngày em la hét không muốn rửa chén, không muốn giặt đồ à? Có Ngụy Hồng ở đó, em không cần làm mấy chuyện này nữa."

Tầm mắt anh dừng lại trên đôi tay trắng nõn mềm mại như không xương của cô, anh nhỏ giọng nói tiếp: "Tôi cũng không thể lúc nào cũng giúp em được, nếu như toàn bộ đội đều biết thì mặt mũi của tôi phải để đâu đây? Sao có thể huấn luyện tân binh nữa?"

Lâm Nghiên Thu rầu rĩ ừ trả lời: "Vậy được rồi."

Nhưng cô nhanh chóng nói thêm: "Anh không được xxx tôi nếu tôi không đồng ý đâu đấy." Phụ nữ ở thời đại này đặc biệt bảo thủ, ít nhất sẽ không có ai không biết xấu hổ luôn miệng nói mấy vấn đề yêu đương mà không đỏ mặt.

Nhưng Trình Gia Thuật là ai?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất