Ngụy Hồng bóc nửa bát cho vào nồi thép cùng với một cái chân lươn hầm hơn nửa ngày rồi bỏ nó vào một cái hộp giữ nhiệt và vội vã cầm nó di ra khỏi nhà.
Lúc này đã không có xe buýt đưa đón vào thành phố, Ngụy Hồng cũng rất quyết đoán, không cần anh trai lo lắng, tự mình da mặt dày đến nhà chính ủy Ngưu để nhờ anh ta giúp đỡ và nhờ các đồng chí trong quân đội chở cô ấy vào trong thành phố.
Vốn dĩ xe quân sự không thể sử dụng bừa bãi, cho dù là người nhà thì cũng không được, nhưng hiện tại binh lính vừa mới kiểm tra xong, cũng không sao cả, xe cộ cũng nhàn rỗi, hơn nữa bọn họ cũng đang làm việc này để ổn định tình hình phía hậu phương, nếu không chỉ huy đại đội của bọn họ cũng không thể cảm thấy thoải mái để mở rộng thêm chiến đoàn.
Ngụy Hồng rời khỏi nhà, bên ngoài đã đỗ sẵn một chiếc xe jeep quân đội, cô ấy còn chưa đi qua, tài xế đã mở cửa xe ra, Cao Thành từ trên xe đi xuống, đi vài bước đến trước mặt Ngụy Hồng.
Không nói một lời đã cầm lấy hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn và bộ quần áo cho chị dâu tắm rửa thay đồ, ồm ồm nói: "Đi thôi, chính ủy bảo tôi đưa cô đi".
Thấy hắn nói như vậy, Ngụy Hồng nghe thấy không hiểu sao có chút tức giận"Anh không muốn đưa tôi đi cũng không cần đưa." Cao Thành bước đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại, gãi gãi đầu ấp úng nói: "Tôi không phải nói không muốn đưa cô đi... Tôi, tôi còn rất muốn đưa cô đi."
Vệ Hồng,"..."
Lâm Nghiên Thu luôn có sức khỏe rất tốt, cô còn trẻ, sau khi ở lại bệnh viện một thời gian, bác sĩ đã cho phép cô xuất viện, hơn nữa môi trường ở bệnh viện rất kém thực sự không phải là nơi tốt để người ta có thể hồi phục sức khỏe.
Lúc đầu, Trình Gia Thuật còn có chút lo lắng, nhưng anh không thể đối phó với ma đầu nhà anh, nếu không cho cô xuất viện, cô đã nói cái gì? Không xuất viện thì cô ở đây cũng muốn phát điên, trong bụng củ cải nhỏ cũng điên rồi, không ngừng đá cô để phản đối.
Mới có hơn một tháng thôi mà, làm sao đứa bé có thể đá cô được chứ?
Trình Gia Thuật trừng mắt lườm cô một cái, xoay người đi làm thủ tục xuất viện.
Lâm Nghiên Thu đang cười toe toét, không có một chút sợ hãi nào, nếu ở lại đây, cô sẽ bị mốc mất, trong khi chờ Trình Gia Thuật làm thủ tục xuất viện, cô thu dọn đồ vệ sinh cá nhân trong thời gian nằm viện, cởi áo quần áo bệnh viện và thay đồ của chính mình.
Khi nhà Trình Gia Thuật trở lại, anh thấy vợ mình mặc một chiếc váy nhung màu xanh đậm và một chiếc áo len len màu trắng, viên được nhét vào trong váy, làm cho vòng eo của cô trông thon gọn và mông đầy đặn và thằng đứng.
"Anh đã về rồi, chúng ta đi thôi." Lâm Nghiên Thu không muốn ở lại lâu hơn một giây phút nào nữa, đưa toàn bộ đồ trong tay cho người anh, sốt ruột như chim vừa ra khỏi lồng, cô đeo một đôi giày da nhỏ, khi cô đi xuống cầu thang giày da phát ra tiếp cộp cộp, làm gì có dáng vẻ một người phụ nữ mang thai.
Trình Gia Thuật nhìn thấy mí mắt giật một cái, vội vàng đỡ lấy cô,"Đi đứng cho cẩn thận."
"ồ"
Lâm Nghiên Thu lè lưỡi, suýt chút nữa quên mất trong bụng mình có một đứa con, nghe lời ngoan ngoãn đi chậm lại, nhưng vẫn bị mắng, trên mặt người đàn ông tràn đầy vẻ không đồng tình "Sau này không được di giày cao gót, còn nữa em đây là mặc cái váy gì vậy? Bó sát bụng như vậy không thấy khó chịu hay sao?"
Lâm Nghiên Thu "...."
Cô đi giày cao gót cũng chỉ cao một chút mà thôi, váy không bó sát, chính vì vòng eo nhỏ nên cô ấy không được phép mang cái này hay cái kia, phải làm cho bản thân luộm thuộm lôi thôi thì mới trông như bà bầu? Lâm Nghiên Thu có thể nghe anh lời anh mới là lạ.