Lâm Nghiên Thu khit mũi tức giận và không tranh cãi với anh nữa.
Rửa chân xong, cô chui vào chăn còn thơm mùi xà bông trùm đem chăn che kín đầu.
Mùa đông trời tối sớm, mới sáu giờ, ngoài cửa sổ trời đã tối nhìn không thấy rõ năm ngón tay.
Trình Gia Thuật sau khi đổ nước rửa chân trở về, cởi quân phục xếp ngay ngắn đặt trên ghế, chỉ mặc một chiếc quần đùi, vén chiếc chăn bông của vợ đã quấn chặt lên, chen vào, còn không nhịn được mà hôn mấy lần vào khuôn mặt tức giận tròn tròn của vợ anh.
Âm thanh chói tai, lồng ngực rung lên và nụ cười nghèn nghẹn khi bọn họ hôn nhau, Trình đoàn trưởng đang cố lấy lòng vợ theo cách riêng của mình.
"Em không thích." Lâm Nghiên Thu miệng nói không thích nhưng cơ thể cô lại rất thành thật, lúc đầu cô còn giấu mặt đi để từ chối hôn, nhưng anh không mất nhiều công sức, cô và Trình đoàn trưởng đã lăn lộn thành một khối, trong ổ chăn ấm ấp thường xuyên có những tiếng âu yếm ngọt ngào do hai vợ chồng truyền ra.
Đúng là từ trước đến nay anh hùng luôn thua dưới ải mỹ nhân.
Trình đoàn trưởng có thể để vợ giận bản thân mình sao? Đương nhiên là không thể, nếu như quay về, nhất định phải để cho anh dỗ cô mới được!
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Trình đoàn trưởng đánh thức cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trong lòng anh dậy, khoác cho cô một chiếc áo len và đội một chiếc mũ lông, nơi ở mới cách thành phố rất xa, xe hậu cần đi mua đồ thường phải xuất phát lúc ba bốn giờ, không thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao và bắt mọi người phải chờ đợi, ngay cả vợ của trung đoàn trưởng cũng không có đặc quyền đó.
Sáng sớm tỉnh mơ trời rất lạnh, hơi thở của cô như đóng băng, Lâm Nghiên Thu bị kéo ra khỏi chiếc giường ấm áp, cô sắp khóc vì lạnh, cô co người lại vào trong giường một cách không hợp tác, ngã trái ngã phải chạy đi, nhưng sức lực của cô đấu không lại Trình đoàn trưởng, Trình đoàn trưởng mặc cho cô ba lớp trong ba lớp ngoài, tóc cũng do Trình đoàn trưởng giúp cô buộc lên.
Nửa giờ sau, Lâm Nghiên Thu đang đứng ở đường lớn chờ xe đến, khoác trên mình chiếc áo khoác quân đội, gió tây bắc thổi về phía cô khiến hai bím tóc vốn không buộc tốt lại càng rối tung, cô đút tay vào trong túi á, cô xem như có thể coi là học được tỉnh hoa sưởi ấm người vùng lạnh, bây giờ cô hối hận, đặc biệt hối hận.
"Em sẽ không bao giờ đến đây nữa." Lâm Nghiên Thu hút lấy nước mũi sắp đóng băng vào và ném một câu cho Trình đoàn trưởng, người đang đợi xe cùng với cô.
Cô cố ý đến đây để làm gì.
Nhìn vẻ đẹp của anh đi, anh biết kiềm chế vào thời điểm quan trọng, ý chí của anh thật đáng sợ, nếu đây là trong một cuộc chiến tranh, anh phải là một anh hùng không bao giờ phản bội đất nước và không bao giờ trở thành kẻ phản bội cho dù anh có bị tra tấn tàn khốc như thế nào.
Lâm Nghiên Thu tức nghĩ đến đó lại tức giận đến mức dậm chân, vẻ ngoài luộm thuộm của cô bây giờ tất cả là do anh ban tặng.
Lúc này, xe hậu cần lái đến đây, dừng ở cổng lớn chỗ bọn họ, một màn sương mù màu vàng cuộn lên, Lâm Nghiên Thu vội vàng bịt mũi lại.
Trình Gia Thụ trước tiên liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa cho tài xế một bao thuốc lá, khách sáo nói: "Tiểu Triệu làm phiền cậu rồi, chị dâu cậu có thai nên không được khỏe, đi trên đường lái xe phiền cậu lái chậm một chút."
Người lái xe tên tiểu Triệu được nhờ mà lo sợ, hai tay cầm lấy điếu thuốc,"Không sao, không sao, đoàn trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ vững vàng lái xe!"
Trình Gia Thụ ừ một tiếng, xe tải cao, anh đỡ cánh tay vợ cho cô dùng sức đi lên, tuy rằng vợ anh nói sau này sẽ không đến nữa, nhưng cô cũng phải rời đi rồi, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn nhìn anh miễn cưỡng với đôi mắt đỏ hoe, ai không biết còn tưởng rằng anh là kẻ vô tâm cặn bã bỏ rơi cô.