Mặc kệ dù có chuyện gì đi nữa, nếu đã không thể giải quyết từ chỗ nữ phụ thì cô ta chỉ có thể xuống tay từ chỗ người bán hàng rong.
Dư Tĩnh Tĩnh là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, cho nên cô biết quê nhà của Tôn Cường ở đâu.
Nhưng cô là phụ nữ, nếu bản thân tự đi tìm hắn thì có hơi phiền phức, còn chưa nói đến đi tới một nơi không quen thuộc sẽ có những nguy hiểm gì.
Quan trọng hơn là trên người cô ta không có nhiều tiền, ngay cả vé xe cũng không mua nổi, bây giờ lại đang trong ngày mùa, đội sản xuất cũng không cho phép mọi người trốn việc...
Nghĩ tới nghĩ lui chỗ nào cũng có khó khăn làm cho Dư Tĩnh Tĩnh vô cùng bất lực.
Cô ta khó chịu ngồi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhớ tới người yêu thầm mình Tống Dục.
Có lẽ... Có thể để cho anh ta cùng mình đi tìm tên bán hàng rong kia.
Nghĩ đến đây, Dư Tĩnh Tĩnh vội vàng thay bộ quần áo mới nhất của mình, chải tóc thêm một lần nữa, sau khi soi gương kĩ càng ở trên tường, cảm thấy không có vấn đề gì mới đi tới chỗ ở của mấy người thanh niên tri thức.
...
Lâm Nghiên Thu chờ tất cả mọi người đã nằm xuống thì mới cầm đèn dầu hỏa đi vào phòng bếp muốn tắm rửa.
Bây giờ có Trình Gia Thuật ở cùng nên cô cũng không dám giống tối hôm qua tắm rửa ở nhà chính nữa, chủ yếu là do nhà chính và phòng ngủ chẳng có một cái cửa nào, chỉ có một cái tủ ngăn cách lại, chỉ cần không chú ý một chút là có thể bị nhìn thấy hết.
Sau khi Lâm Nghiên Thu tắm rửa sạch sẽ, cô lấy ra mấy lọ sản phẩm chăm sóc da từ trong không gian để ra ngoài.
Không nhanh không chậm vỗ kem trên da từ đầu tới chân một lượt rồi sau đó ngồi trong sân phơi khô tóc...
Loay hoay tới tận nửa đêm mới xong, có lẽ lúc này Trình Gia Thuật đã ngủ rồi nhỉ?
Lâm Nghiên Thu rón rén đi vào phòng, ngay cả dầu hỏa cũng không thắp sáng, cô chỉ sợ sẽ đánh thức người đàn ông đang nằm trên giường kia.
Nhưng cô không biết rằng bất kể là thị lực, thính giác hay độ nhạy bén của lính trinh sát, dù ở ngàn dặm cũng mới chỉ tìm được một, chỉ có chút mánh khóe lén lút này của cô chẳng đủ để Trình Gia Thuật xem trọng.
Từ khi cô vào cửa đã mang theo một mùi hương thơm ngát khiến Trình Gia Thuật phải tỉnh dậy, cô càng đến gần thì mùi hương càng hiện ra rõ ràng.
Anh cảm thấy cơ thể như có con kiến bò ngang người, xuyên qua ngực vào trong phổi, cuối cùng chuyển qua tim khiến cả người anh tê dại xao động.
Trong bóng tối, Trình Gia Thuật chậm rãi mở mắt ra, yết hầu ở cổ trượt lên xuống liên tục.
Anh im lặng không lên tiếng nhìn vợ đang lặng lẽ bò về phía bên kia cách anh bốn cái đầu củ cải.
Xuất phát từ bản năng, anh đưa tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Nghiên Thu.
Cái gì vậy?
Lâm Nghiên Thu vội vàng xoay người, cô sợ tới mức rụt chân lại, nào ngờ anh càng siết chặt hơn.
Cô vừa cúi đầu là đã nhìn thấy bàn tay to gần như hòa làm một thể với bóng đêm, dưới màu da ngăm của anh làm cho bàn chân cô càng thêm mềm mại đáng yêu.
Lần theo dấu vết của bàn tay to kia, Lâm Nghiên Thu nhìn người đàn ông trước mặt, không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh không giống bình thường lắm, tựa như bên trong có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Xong rồi, hình như anh ta muốn làm thịt cô rồi...
Trái tim Lâm Nghiên Thu đập thình thịch, âm thanh lớn đến mức khiến đầu óc cô choáng vàng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
"Lại đây." Trên tay Trình Gia Thuật gia tăng thêm sức lực, chỉ một thoáng đã kéo được Lâm Nghiên Thu tới bên cạnh, anh khàn giọng mắng: "Chạy đi đâu?"
“Tôi không có..."
Lâm Nghiên Thu nhỏ giọng phản bác, loại cảm giác chênh lệch sức lực giữa nam và nữ này thật khiến cho cô sợ hãi.