Lâm Nghiên Thu đang ngủ say liên bừng tỉnh, cô nhớ cái quần bông mùa đông còn đang phơi trong sân chưa lấy vào.
Hồi sáng cô dọn tủ ngửi thấy mùi mốc, vất vả lắm mới tìm thấy nguồn gốc cái thứ tản ra mùi mốc đó, cô chịu không nổi nên lập tức đem cái quần bông đó ném lên dây phơi đồ trong sân...
Lâm Nghiên Thu vội vàng mang giày chạy ra ngoài lấy đồ vào.
Mưa to bằng hạt đậu nện lên người, Lâm Nghiên Thu chỉ biết rụt đầu kéo quần bông xuống rồi chạy vào trong phòng.
"Bịch" một tiếng, cửa sân bỗng nhiên bị đẩy ra.
Lâm Nghiên Thu hoảng sợ, cô muốn hét to lên nhưng đã bị người nào đó bước nhanh đến che miệng lại.
Trong cơn mưa to, Lâm Nghiên Thu cố gắng mở mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông ướt đẫm cả người đang đứng trước mặt.
Trình Gia Thuật?
Người đàn ông này làm sao vậy, trước kia kiêu ngạo hận không thể vài năm mới về một chuyến, bây giờ thì đổi ngược, anh ta mới đi chưa được bao lâu lại trở về rồi, bộ ở trong quân đội rất rảnh rỗi à?
"Anh..."
Lâm Nghiên Thu vừa mở miệng, người đàn ông lạnh lùng liếc cô một cái, căn bản không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp vào phòng.
"." Anh ta bị cái gì vậy? Tự nhiên nóng tính thế.
Cô cũng im lặng đi theo anh vào trong, thấy người đàn ông đưa lưng về phía mình, vai rộng eo hẹp đứng ở chỗ cái bàn bát tiên ở nhà chính, toàn thân tản ra hàn ý lạnh thấu xương.
Lâm Nghiên Thu không hiểu sao cô lại có dự cảm không tốt lắm, nhận thấy lúc Trình Gia Thuật không dễ nói chuyện lắm, tốt nhất cô nên đi vào phòng tránh mặt anh trước rồi nói sau.
Nào ngờ anh ta giống như có con mắt ở phía sau gáy, đầu cũng không quay lại mà ra lệnh: "Để quần áo ở trong phòng rồi ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi em."
Rõ ràng giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng Lâm Nghiên Thu lại cảm thấy có một loại khí thế không thể từ chối được, không phải dáng vẻ khoa trương hô to mà là dáng vẻ nghiêm khắc làm cho người ta thật sự sợ hãi.
Người nhát gan giống như cô sao mà chịu nổi, cô ngoan ngoãn a một tiếng rồi lấy lòng nói: "Anh có muốn thay quần áo trước không? Người anh ướt hết rồi kìa."
Dứt lời, người đàn ông quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Nghiên Thu lập tức chạy nhanh vào phòng cất quần bông xong rồi mới đi ra ngoài.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Lâm Nghiên Thu thắp đèn dầu hỏa rồi ngồi xuống khu vực an toàn cách người đàn ông một bàn bát tiên.
Trình Gia Thuật xoay người, từ góc độ này của Lâm Nghiên Thu có thể nhìn thấy dáng người cao dài, cơ bắp cuồn cuộn thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp quân phục, tất cả mọi thứ đều khiến anh giống như đang ở trạng thái căng thẳng.
Nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ âu giống như vừa mới tức giận xong.
Lâm Nghiên Thu càng nhìn càng sợ, dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, cô chỉ đám yên lặng cúi đầu, hai tay nắm chặt giống như một nữ sinh đang chờ giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ.
Trầm mặt trong chốc lát, rốt cuộc người đàn ông cũng mở miệng hỏi: "Tôi hỏi một lần nữa, em phải thành thật trả lời cho tôi biết, rốt cuộc thì mối quan hệ giữa em và người bán hàng rong là øì?"
Trong lòng Lâm Nghiên Thu kêu lộp bộp, móng tay càng nắm chặt vào da, cô ngẩng đầu dùng đôi mắt to vô tội nói: "Tôi không biết..."
"Thật không biết?"
Trình Gia Thuật ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt anh hung dữ giống như Diêm Vương nhìn chằm chằm Lâm Nghiên Thu, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén khiến cả người Lâm Nghiên Thu đầy thương tích.
Anh ta hỏi như vậy, rõ ràng là đã biết rồi.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn chột dạ, cô và nữ phụ có gương mặt y chang nhau, cô còn dùng thân phận của nữ phụ nữa, ở một góc độ nào đó thì cô chính là nữ phụ rồi.
Lâm Nghiên Thu không biết nên làm thế nào, cô không dám nhìn Trình Gia Thuật.