Đợi tới lúc nước sôi, cô mang mấy đứa nhỏ đi tắm, dỗ chúng lên giường ngủ xong mới cầm quần áo ngủ của mình vào phòng vệ sinh.
Tắm xong, cô đem áo ngực mua hồi sáng đi giặt rồi đem ra ngoài phơi.
Hiện tại không có cọc phơi quần áo mà chỉ có dây thừng giăng ngang trên cây ở cửa ra vào, loại phương thức phơi quần áo này, lúc Lâm Nghiên Thu còn ở nông thôn Nam Hoài đã quen thuộc, vì vậy cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, cô đem áo ngực quăng lên dây rồi trở về phòng ngủ.
...
Trình Gia Thuật tiễn đồng nghiệp về xong mới đi vào nhà, lúc đi đến hành lang gần cửa thì anh có cảm giác gì đó không đúng nên lùi lại mấy bước đi tới chỗ phơi quần áo.
Anh nhìn chằm chằm hai dải ruy băng nhỏ treo lơ lửng giữa không trung và một cặp bọt biển giống như cái chén...
Bỗng nhiên anh nghĩ tới cái gì đó rồi vội vàng giật hai món đồ ít vải đó xuống mang vào nhà, anh thật sự không biết bản thân nên tức giận hay là nên đỏ mặt.
...
Lâm Nghiên Thu vừa mới chăm sóc da xong, đang định lên giường đi ngủ, vừa quay đầu lại liền thấy Trình Gia Thuật vừa đi vừa trừng mắt nhìn cô nói: "Đây là áo ngực em mua đó hả? Làm càn, cái áo ít vải như vậy mặc lên người thì có thể che được cái gì?" Không thể trách anh làm âm ï như thế, dù sao phụ nữ thời đại này đều mặc áo lót Liên Xu kiểu cũ, trước sau rất kín đáo hoặc còn có nhiều người vẫn dùng yếm.
Thậm chí co người đã kết hôn và sinh con xong cái gì cũng không mặc.
Lúc Lâm Nghiên Thu còn ở Nam Hoài đã từng thấy một người phụ nữ ôm đứa nhỏ đòi bú sữa, cô ấy trực tiếp vén áo lên rồi hất con mình lên lưng để cho đứa nhỏ nằm sấp trên người mình uống sữa.
Chuyện này đã khiến cho Lâm Nghiên Thu cảm thấy choáng váng, bởi vì điều kiện ở nơi này cho phép nên nói cái gì cô cũng phải mua mấy cái áo ngực định hình để phòng ngừa ngực bị chảy xệ.
Kết quả là... hãy nghe những lời của anh ta đi.
Cái áo ít vải như vậy mặc lên người thì có thể che được cái gì?
Đúng là vừa ngớ ngẩn vừa đáng yêu.
Lâm Nghiên Thu nhịn không được nên cười phụt ra tiếng.
Thấy cô cười, Trình Gia Thuật liền liếc cô rồi hỏi: "Em cười cái gì?"
Lâm Nghiên Thu nhếch khóe miệng trêu chọc anh: "Có thể che đi điểm mấu chốt là được rồi, hơn nữa, ít vải thì có sao đâu, vừa vặn có thể tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia đó."
Trình Gia Thuật nghe xong liền đáp trả: "Em đừng có đùa với tôi, quốc gia không thiếu chút tài nguyên này của em." Anh đem hai bộ áo ngực nóng bỏng ném về phía Lâm Nghiên Thu, dùng khí thế trong quân đội uy hiếp cô: "Em mau cất đi, treo bên ngoài cho người ta thấy còn ra thể thống gì nữa.
Còn nữa, em cũng không được mặc nó, ngày mai đi mua thêm mấy cái khác đi."
Lâm Nghiên Thu: "..."
Cái người cổ hủ này đang sống ở thời Minh triều à? Cũng am hiểu đạo lý trình chu lý học ghê.
Bất quá, trong thời gian dài quan sát, Lâm Nghiên Thu biết anh là người thích mềm không thích cứng.
Hôm nay anh còn uống rượu cho nên Lâm Nghiên Thu cũng không muốn cãi nhau với anh, lỡ đâu tính tình khó ưa của anh bộc phát rồi đem quăng áo ngực cô mới mua thì phải làm sao bây giờ, nếu vậy thì quá thiệt thòi cho cô rồi.
Lâm Nghiên Thu đành hạ giọng, ủy khuất nói: "Anh không cho tôi mặc, sau này tôi rũ xuống quăng ra tận sau lưng thì anh phải chịu trách nhiệm nha, tới lúc đó đừng có nói không cần."
Trình Gia Thuật không nghe rõ nên hỏi lại: "Cái gì quăng ra sau lưng?”
Lâm Nghiên Thu vội vàng kể lại cảnh tượng kinh sợ mình thấy ở Nam Hoài cho anh nghe, sau đó cô nắm hai cánh tay anh lắc lắc nói: "Tôi cũng không có mặc cho người khác xem, cùng lắm sau này tôi không đem ra ngoài phơi là được, trừ anh ra không ai nhìn thấy đâu."