Trình Gia Thuật vẫn đợi cô ngủ thiếp đi mới xuống giường đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, anh lấy bút rồi mở sổ ghi chép ra, nặng nề viết tên Lâm Nghiên Thu và Dư Tĩnh Tĩnh lên giấy.
Dư Tĩnh Tĩnh này, trên người có quá nhiều điểm nghỉ ngờ, còn có vợ anh...
Trình Gia Thuật cau mày, nếu như chuyện này xảy ra trước ngày hôm nay, khi đối mặt với viên đạn bọc đường vừa rồi thì có lẽ anh đã không thể kiên trì được mà rơi vào tay địch.
Nhưng bây giờ, dưới sự quan sát nhạy bén của bản thân, anh mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó không đúng lắm...
Một trang trại ngoại ô cách bộ đội vài dặm.
Nửa đêm, một ngọn đèn đầu vẫn còn chiếu sáng bên trong hầm trú ẩn, Dư Tĩnh Tĩnh nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường viết thư.
Cô ta rời khỏi huyện Nam Hoài đã được năm ngày, Dư Tĩnh Tĩnh biết nếu như bây giờ cô ta trở về sẽ bị phê bình và xử phạt.
Thậm chí tương lai quay về thành phố cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng trước mắt cô ta đã không còn tâm tư suy nghĩ chuyện gì khác, cô ta chỉ muốn cùng Lâm Nghiên Thu cá chết lưới rách.
Quyển sách này do cô ta viết, nếu nội dung đã có sự thay đổi, hào quang vốn nên thuộc về cô ta bị Lâm Nghiên Thu cướp đi, vậy cô ta cũng không cần phải hạ thủ lưu tình, cô ta cũng muốn nhìn xem sau khi nam chính biết người vợ hiện tại của anh ta là hàng giả thì sẽ có phản ứng thế nào.
Còn Lâm Nghiên Thu nếu không có nam chính bên cạnh, bản thân cô ta lại là người tay không thể xách vai không thể gánh thì ở thời đại này sinh hoạt sẽ khó khăn hơn cô gấp trăm lần.
Mặc kệ Lâm Nghiên Thu trọng sinh hay xuyên không, tất cả đều đi chết đi!
Sáng sớm hôm sau, Dư Tĩnh Tĩnh đem bức thư viết cả đêm để vào trong túi xách, sau đó mượn một chiếc xe đạp của người nhà cô ở nhờ rồi đạp tới bộ đội.
Lúc này cô ta đã thông minh hơn, không ngốc nghếch đứng dưới cửa nhà chờ gặp nam chính mà là đi thẳng tới phòng tiếp tân bộ đội, cô ta nói với nhân viên mình muốn tìm Trình đại đội trưởng.
Nhân viên lễ tân yêu cầu cô ta đưa thư giới thiệu.
Dư Tĩnh Tĩnh im lặng, cô ta lén lút chạy tới đây nên làm øì có thư giới thiệu.
Nhân viên lễ tân thấy cô ta chần chờ không chịu lấy thư giới thiệu ra, nên không có kiên nhẫn đuổi người: "Cô mau đi đi, thư giới thiệu cũng không có, còn muốn gặp đại đội trưởng, anh ấy là người mà ai cũng có thể tùy tiện gặp à?"
Dư Tĩnh Tĩnh vội vàng nói: "Tôi có việc rất quan trọng đến tìm đại đội trưởng của các anh, phiền anh truyên đạt nói cho anh ay biết nếu anh ay không gặp tôi thì nhất định sẽ hối hận!"
Trong phòng làm việc, Trình Gia Thuật nhận được điện thoại của quầy lễ tân nói có người tên Dư Tĩnh Tĩnh đến tìm anh.
Dư Tĩnh Tĩnh?
Trình Gia Thuật bất động thanh sắc nói: "Để cô ta ở phòng tiếp tân chờ đi, một lát nữa tôi sẽ đến."
Sau khi cúp điện thoại, anh tiếp tục viết báo cáo, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Trình Gia Thuật cũng không ngẩng đầu, nói: "Vào đi."
Người tới là Tôn Học Binh, cậu ta vừa mới từ bên ngoài trở về, trên đầu nóng đến nỗi chảy đầy mồ hôi, cậu ta cởi mũ quân đội rồi lau mặt nói: "Có thể coi như đã điều tra được, Dư Tĩnh Tĩnh sống ở nhà một người nông dân phụ cận, bởi vì cô ta cho tiền nên trong nhà người đó cũng mặc kệ cô ta đến từ đâu liền cho cô ta ở lại, bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta nên tiếp tục giám sát, hay là..."
Trình Gia Thuật: "Tiếp tục giám sát, nếu cần thiết cứ tùy thời hành động không cần đến xin chỉ thị của tôi."
Tôn Học Binh lập tức nói: "Vâng!"
Viết báo cáo xong, Trình Gia Thuật đi đến phòng tiếp tân, anh nhìn chằm chằm Dư Tĩnh Tĩnh ôm cặp sách quân lục ngồi ở chỗ đó, nghiêm túc nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"