Việc Niệm Niệm có mái tóc xoăn, Lâm Kiều phát hiện ra khi cô bé được một tuổi rưỡi.
Tóc cô bé mọc tốt, sau khi tròn một tuổi, gia đình không cạo tóc máu nữa, dần dần cũng lộ ra mái tóc xoăn.
Đến hai tuổi, cô bé đã có một đầu tóc xoăn mềm mại, bồng bềnh.
Thừa hưởng gen tốt từ bố mẹ, cô bé vốn đã xinh xắn, lại thêm mái tóc xoăn tít, trông còn tinh xảo và đáng yêu hơn cả con búp bê nó ôm trong lòng. Đặc biệt là khi hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt đen láy nhìn người khác, mỗi lần đưa cô bé ra ngoài, ai cũng phải ngoái lại nhìn.
Lần đầu tiên gặp cô bé khi về nước, Quý Nghiên đã vô cùng yêu thích, "Nếu không phải tóc đen mắt đen, trông nó giống như một đứa trẻ nước ngoài vậy."
Chồng cô ấy là Nhậm Mãn, đã được điều từ đại sứ quán về nước, cô ấy cũng đưa hai con về theo.
Vốn dĩ đã xa cách nhiều năm, hai đứa nhỏ lại là lần đầu tiên gặp Lâm Kiều người mợ nhỏ này, nên có chút xa lạ, nhưng vì có Niệm Niệm, một cô bé hoạt bát, nên chúng dần dần cởi mở hơn.
Tiếc là cô bé đã lớn nên không thích được bế nữa, một lúc sau đã vùng vẫy muốn xuống đất tự đi.
Bây giờ, cả căn nhà gần Thanh Đại và trong sân nhà cũ, cô bé đều có một lãnh địa riêng, nơi chất đầy cát đã được rửa sạch và phơi khô.
Ngoài cát, còn có những chiếc xô nhựa nhỏ, những chiếc xẻng nhỏ được đặt làm riêng, cô bé xúc cát vào xô rồi lại đổ ra, có thể chơi cả ngày như vậy.
Nếu có người khác chơi cùng, cô bé còn sắp xếp việc cho người ta làm, sai bảo người ta chạy tới chạy lui.
Một buổi tối, Lâm Kiều từ trường về, cô bé đứng bên hố cát chỉ huy mọi người chuyển cát từ đầu này sang đầu kia, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm nghiêm nghị.
Hai đứa con nhà Quý Nghiên cố nén cười đến đỏ cả mặt, đơn thuần là theo cô bé mà chơi đùa.
Lâm Kiều không nhịn được nhìn sang người đàn ông bên cạnh, "Đều là học theo anh cả."
Trong nhà chỉ có Quý Đạc là thích nghiêm mặt, ông cụ thì trông uy nghiêm trước mặt mọi người, nhưng sau lưng lại cười không mở mắt nổi khi ôm cháu gái nhỏ.
Đặc biệt là khi Quý Đạc thi thoảng nhận điện thoại từ đơn vị, giọng nói nghiêm túc mà pha chút ôn hoà của anh, cô con gái nhỏ đã học theo từng chút một.
Bị vợ trêu, Quý Đạc khẽ ho nhẹ một tiếng, gọi cô con gái đang chơi đùa vui vẻ bên kia, "Niệm Niệm."
"Bố ơi!" Cô bé ngay lập tức phấn khích, quay đầu lại thấy Lâm Kiều bên cạnh, lại càng vui, "Mẹ ơi!"
Cô bé cầm cái xẻng nhỏ vẫn còn dính cát, chạy lạch bạch tới, giơ đôi tay nhỏ nhắn còn bám cát đòi ôm.
"Để bố bế con." Quý Đạc cúi người bế cô bé lên, một tay ôm con, tay kia phủi phủi giúp cô bé.
Lâm Kiều cầm lấy cái xẻng nhỏ từ tay con gái, "Con chơi vui với anh chị không?"
"Vâng." Niệm Niệm gật đầu, lại gỡ chiếc mũ quân đội trên đầu bố đặt lên đầu mình, lập tức chỉ còn thấy đôi môi đỏ mọng và cái cằm tròn trịa.
Hai đứa con nhà Quý Nghiên nhìn thấy, lại không nhịn được cười rúc rích.
Cô bé cúi đầu tìm dây mũ, mũ trượt xuống che hẳn một bên vai nhỏ của cô bé.
Lâm Kiều không biết con cái nhà người khác thế nào, nhưng cô gái nhỏ nhà mình rõ ràng có hứng thú với mọi thứ của bố hơn là công việc của mẹ.
Chiếc mũ quân đội của Quý Đạc, quân hàm của anh, thậm chí cả cây súng gỗ mà anh mang về nhà, cô bé cũng có thể ngồi trên giường chơi cả nửa ngày. Nhưng khi Lâm Kiều đưa cô bé đến trường, cô bé lại nằm ngủ trong văn phòng của Lâm Kiều.
Thật sự là cô bé rất dễ chăm, không cần ai phải để mắt suốt. Chỉ cần sinh viên nào của Lâm Kiều rảnh thì vào nhìn một chút là đủ.
Chỉ có điều đôi khi Quý Đạc đã đến đón rồi mà cô bé vẫn còn ngủ say. Lâm Kiều bế con gái ra đưa cho anh, không nhịn được mà vỗ nhẹ vào mông nhỏ của con, "Bầu không khí học thuật tốt như thế này mà con cũng chẳng thấm vào, có khi nào lớn lên con là học sinh dốt không đấy?"
Vỗ xong, cô nhìn thấy anh đang nhìn mình, cả gương mặt nghiêm nghị trở nên cứng đờ.
Kể từ khi Lâm Kiều nhắc về nếp nhăn hình chữ "xuyên" giữa lông mày, Quý Đạc cũng đã ít nhăn mày hơn, dù sao anh cũng có ví dụ sống là lữ trưởng Đinh: nếp nhăn và rãnh cười của ông ấy khá rõ nét.
Quý Đạc cũng dịu giọng lại một chút, nhưng với biểu cảm ban nãy, rõ ràng điều anh muốn nói không chỉ dừng ở đó.
Dù không nhíu mày, nhưng ánh mắt của anh vẫn lộ rõ sự không đồng tình.
Lâm Kiều nhướng mày chờ xem anh sẽ nói gì, đợi mãi....
"Đừng đánh thức con bé."
Giữa vợ chồng với nhau, có những chuyện thật sự không cần thiết phải nói toạc ra.
Lâm Kiều cũng từ từ cảm nhận được điều này qua những năm qua. Lý do cô và Quý Đạc có thể hòa hợp như hiện tại, còn bố mẹ ở kiếp trước của cô thì luôn bất đồng, không chỉ nằm ở sự ăn ý của họ mà còn vì cả hai đều biết nhường nhịn.
Cả hai sẵn sàng nhường nhau một chút, chứ không phải đợi đối phương phải chiều mình, như vậy cuộc sống mới có thể lâu bền. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn người đàn ông, "Giờ để con ngủ đủ đi, tối mà nó không chịu ngủ thì em mặc kệ đấy."
Quý Đạc không nói gì, về đến nhà chờ đến giờ ăn cơm, anh lên gọi cô bé dậy, nhưng cô bé cứ ậm ừ không chịu tỉnh, anh cũng không ép, chỉ để phần cơm trong nồi cho con.
Rồi đến tối khi đã tắt đèn, anh chuẩn bị cùng Lâm Kiều làm chút gì đó, thì cô bé tỉnh giấc.
Những đứa trẻ khác tỉnh giấc đều gọi mẹ, còn cô bé thì gọi bố trước tiên.
"Bố ơi, con muốn ăn xiên thịt cừu."
Chủ yếu là vì cô bé bị đói quá mà tỉnh dậy, mà trong nhà người phụ trách nấu ăn rõ ràng là bố Quý Đạc.
Lâm Kiều cũng từng thử làm, nhưng chỉ một lần, cô bé từ đó không bao giờ đòi ăn cơm mẹ nấu nữa, ngay cả Quý Đạc cũng thế.
Không còn cách nào, Quý Đạc đành mặc áo sơ mi và quần quân đội vào, dậy đi làm cơm cho con gái.
Dĩ nhiên là không có xiên thịt cừu, anh thái hành tây, rắc thêm chút bột thì là rồi xào thịt heo cho cô bé.
Cô bé vui vẻ ăn một bát cơm nhỏ, rồi lại kéo bố ra sân ngắm sao ngắm trăng, nói từ thơ ca cổ điển đến lý tưởng cuộc đời.
Đợi đến khi cô bé buồn ngủ trở lại, Lâm Kiều đã ngủ say từ lâu, Quý Đạc nhìn đồng hồ, chỉ có thể lặng lẽ cởi đồ lên giường.
Lần sau khi đến đón, anh lắc lắc con gái nhỏ đang ngủ, "Ăn xiên thịt cừu không?"
"Xiên thịt cừu?" Cô bé lúc đầu còn mơ màng, sau đó mắt sáng lên, "Muốn! Con muốn ăn!"
Ăn uống no nê, vui chơi thoả thích, đến tối chưa đến tám giờ cô bé đã ngủ say.
Lâm Kiều đang đắp chăn cho con gái, bỗng thấy eo mình bị một cánh tay vòng qua ôm lấy, sau lưng đã cảm nhận được cơ thể rắn chắc áp sát, tiếp theo là hơi thở ấm áp rơi nhẹ lên tai cô.
Sau khi điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt, cô bé lại có thêm một nỗi phiền muộn mới.
Cô bé phát hiện mình là tóc xoăn tự nhiên, vấn đề không phải là ở chỗ tóc xoăn tự nhiên, mà là từ bố mẹ, ông bà đến anh chị đều không ai có mái tóc xoăn cả.
Sáng hôm đó, Lâm Kiều vừa rửa mặt xong, chuẩn bị buộc tóc cho con gái thì thấy cô bé đang đứng trên ghế bên cạnh bồn rửa, kiễng chân dùng lược nhúng nước, cố gắng tự tay làm tóc thẳng.
Mái tóc xoăn tự nhiên vốn bồng bềnh bị cô bé làm ướt nhẹp, đôi tay nhỏ nhắn vừa kéo cho thẳng ra được một chút, buông tay một cái là tóc lại xoăn trở lại.
Niệm Niệm không phải là đứa thích khóc, nhưng khi nhìn vào gương thấy mình còn rối bù hơn cả lúc đầu, đôi má phúng phính liền phồng lên, rõ ràng là đang giận.
Lâm Kiều nhân cơ hội dỗ dành, "Không sao đâu, sau này khi con lớn rồi, nếu muốn, con có thể tự nghiên cứu một thứ gì đó kéo cho tóc thẳng ra."
Ý của Lâm Kiều là nói đến máy kẹp thẳng tóc, vì bây giờ kiểu tóc xoăn đang rất thịnh hành, chưa có ai nghĩ đến việc phát minh ra dụng cụ này cả.
Cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ một lúc, gương mặt nghiêm nghị như đúc ra từ khuôn mặt của bố, "Con không đi học, con muốn đi đánh trận."
Nghe vậy, Quý Đạc đang chuẩn bị ra ngoài cũng quay lại nhìn cô bé một cái, đến khi Lâm Kiều nhìn qua thì anh lại giả vờ như chưa từng quay đầu, chỉ nghiêm chỉnh chỉnh lại mũ quân đội, "Anh đi đây."
Sau đó vào Chủ Nhật tuần tới, anh đưa con gái đến quân doanh, để con gái chơi đến lấm lem bùn đất, rồi ôm cô bé đang ngủ say về nhà.
Về việc Niệm Niệm mơ ước trở thành một đứa trẻ không đi học, Lâm Vĩ biết khá muộn.
Lâm Vĩ chỉ biết chuyện này khi ba người nhà họ trở về tham dự đám cưới của anh ấy, mà anh ấy đã đợi đám cưới này suốt hơn ba năm rồi.
Chuyện là trước đây anh ấy rời đi không nói lời nào suốt một thời gian dài, nên Quách Yến cũng mặc kệ anh ấy bấy lâu, dù sao cô ấy cũng có sự nghiệp phải lo, không vội kết hôn.
Gần đây, vài người bạn học của cả hai vừa đón thêm con, liên tiếp có tiệc mừng tròn tháng, sau đó là đám cưới của bạn học nhỏ tuổi nhất lớp. Mọi người thấy Lâm Vĩ và Quách Yến vẫn thường đi cùng nhau mà mãi chưa kết hôn, nên có người đùa hỏi họ định khi nào tổ chức.
"Ngày 1 tháng 5 năm nay nhé," Quách Yến nhẹ nhàng đáp.
Vậy mà Lâm Vĩ như hóa đá, vừa ra khỏi tiệc cưới của bạn đã lập tức quay về lấy sổ hộ khẩu và giấy giới thiệu, dù thế nào cũng muốn làm thủ tục đăng ký kết hôn trước.
Giờ đám cưới cũng đã thành công viên mãn, tiệc cưới buổi trưa vừa xong, buổi tối Lâm Vĩ lại mời riêng một nhà ba người của Lâm Kiều một bữa, cười đến ngốc nghếch, vui mừng còn hơn cả buổi trưa.
Anh ấy vui mừng quá nên có chút say, thân thiết kéo tay Quý Đạc, liên tục gọi "em rể".
"Anh có ngày hôm nay đều nhờ vào em cả! Đám cưới này có một nửa công lao của em, anh kính em!"
Nhưng Quý Đạc không muốn nhận nửa công lao đó, "Anh uống nhiều rồi."
"Không, anh chỉ là vui quá thôi." Nói đến đây, mắt Lâm Vĩ hơi đỏ lên, "Nếu không có Lâm Kiều, anh sẽ không nghĩ đến việc ra ngoài, không có em, anh cũng không thể quay lại với Yến Tử. Hai em mới là ông mai bà mối của bọn anh, còn Kiều Kiều, cảm ơn em, cảm ơn em vẫn chấp nhận người anh này."
Câu nói này nhắc đến chuyện Mã Vinh Lượng năm đó, không ngờ sau bao năm, trong lòng Lâm Vĩ vẫn còn cảm giác áy náy.
Nhưng nếu không có chuyện năm đó, cả đời này Quý Đạc có lẽ cũng chẳng thể gặp được Lâm Kiều.
Cho nên, Quý Đạc bắt đầu cảm thấy việc bị thay thế cháu trai lấy cô đã không còn khó chịu nữa, miễn là cháu trai đừng có xuất hiện trước mặt vợ và con gái anh nhiều.
Quý Đạc vẫn nâng ly cùng anh vợ, chỉ nhẹ nhắc một câu: "Anh uống ít thôi."
Đáng tiếc nhắc bây giờ cũng muộn rồi, Lâm Vĩ gật gù, "Em đã giúp anh nhiều thế, sau này có con, nhất định anh sẽ để nó nhận em làm bố đỡ đầu."
Dượng biến thành bố đỡ đầu thì không có vấn đề gì, vấn đề là anh ấy cứ lặp đi lặp lại chuyện Quý Đạc giúp đỡ mình...
Niệm Niệm ăn xong và đã chạy ra ngoài chơi, Lâm Kiều lúc này mới bắt đầu ăn, nghe vậy không khỏi liếc nhìn chồng, ánh mắt cười như không cười.
Quách Yến thì thẳng thắn hơn, đưa tay dưới bàn cấu Lâm Vĩ một cái, "Người ta giúp anh những gì vậy?"
Lâm Vĩ giật mình tỉnh táo lại, nhìn Quách Yến rồi nhìn sang Quý Đạc ở đối diện, không dám nói gì thêm.
Quách Yến không nói gì trước mặt Quý Đạc và Lâm Kiều, nhưng về nhà thì cô ấy nhốt Lâm Vĩ ở ngoài cửa phòng tân hôn.
Quý Đạc khôn ngoan hơn nhiều, trước tiên ôm chặt Niệm Niệm như một lá bùa hộ mệnh, rồi bám sát vợ. Vừa vào phòng anh đã tự giác khai báo: "Chuyện nhà anh họ, anh chỉ là góp ý thôi."
"Em làm sao mà không biết hai người vẫn còn liên lạc?" Lâm Kiều nhướng mày nhìn anh.
"Không nhiều đâu." Quý Đạc thản nhiên nói, không có vẻ gì là hối lỗi, "Anh họ gọi cho em, em không ở đó nên anh chỉ nói vài câu thôi."
"Vậy anh đã bày cho anh ấy ý gì?"
Lâm Kiều thật sự tò mò, vì hôm nay cả buổi lễ cưới, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi đều cư xử rất ngoan ngoãn, thậm chí còn có chút lấy lòng Quách Yến.
Điều này hoàn toàn không giống với tính cách của họ. Nên nhớ khi xưa phát hiện hai người yêu nhau, Tôn Tú Chi đã không ngần ngại cho Quách Yến một cái bạt tai.
Hồi đó Lâm Vĩ vẫn còn là nông dân ở thôn, giờ thì là kỹ thuật viên, lại có phần chia lợi nhuận từ nhà máy phân bón, thế mà bố mẹ anh ấy vẫn không tỏ vẻ lên mặt. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Nhận ra cô con gái nhỏ trong lòng đang lim dim nghe lỏm, Quý Đạc vỗ nhẹ dỗ bé ngủ hẳn, rồi mới thấp giọng nói với Lâm Kiều: "Anh bảo anh họ xin tiền nhà, cứ nói là nợ nần."
"Nợ nần?" Lâm Kiều sững người, rồi hiểu ra, cười khẽ nhìn anh, "Đúng là anh nghĩ ra được mấy trò này."
Đúng là người đàn ông này đầy mưu mẹo, lại bày cho Lâm Vĩ cái trò tai quái đó, "Chắc anh còn bảo anh ấy tìm người giả làm chủ nợ đến đòi tiền chứ gì?"
Quý Đạc không phủ nhận.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi kiểu người này, không thể nói lý lẽ được.
Trông chờ họ thay đổi sau ba năm con trai rời làng cũng vô vọng, muốn tránh phiền phức sau này chỉ còn cách mạnh tay.
Lâm Vĩ về nhà nói mình mắc nợ, trước đây chỉ vờ phô trương, giờ không thể sống nổi bên ngoài nên mới quay về, ban đầu bố mẹ anh ấy còn không tin. Nhưng chẳng bao lâu sau, "chủ nợ" đã tới cửa đòi, Lâm Vĩ lại quyết tâm đến mức để họ đánh cho một trận.
Bị đánh như vậy, bố mẹ anh ấy không tin cũng phải tin, nhìn số nợ trên giấy, có bán họ cũng không trả nổi.
Không trả nổi thì làm sao?
Lâm Kiều ở tận Yến Đô, họ không tìm được, nhưng chẳng phải có sẵn Quách Yến đó sao?
Dù mẹ Quách Yến không thích khoe khoang, nhưng người trong thôn đồn rằng Quách Yến mở điểm phân phối ở thành phố và thị trấn, chắc chắn có tiền.
Nghe thì thật đáng buồn, nhưng đôi khi lý lẽ và tình cảm không lay chuyển được con người, lợi ích mới có thể khiến họ cúi đầu.
Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi thay đổi thái độ 180 độ, không chỉ ủng hộ con trai giành lại Quách Yến, mà còn mang thức ăn qua nhà họ Quách để làm lành.
Cho đến bây giờ, Lâm Vĩ vẫn thỉnh thoảng về nhà xin tiền từ bố mẹ.
Có được hay không không quan trọng, quan trọng là để họ biết rằng con trai vẫn còn nợ nần, phải nhờ cậy Quách Yến.
Quách Yến tính cách mạnh mẽ, chưa từng tỏ ra dễ chịu với họ.
Còn Lâm Huệ, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi không còn trông mong gì nữa. Lần này về, Lâm Kiều mới hiểu vì sao nhắc đến bạn đời của Lâm Huệ, Tôn Tú Chi cứ ấp úng.
Lâm Huệ thì đã đủ lười rồi, hồi nhỏ việc gì cũng đẩy cho nguyên chủ, giờ kiếm ông chồng còn lười hơn cả mình.
Dáng dấp ông chồng thì cũng ổn, miệng dẻo nói khéo, dụ dỗ Lâm Huệ bất chấp gia đình phản đối, thu dọn đồ theo anh ta bỏ đi.
Đến lúc trở về thôn, bọn họ đã có con, bố mẹ cô ta phải nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
Hơn nữa, chồng cô ta còn dụ dỗ để Lâm Huệ và anh ta ở lại nhà mẹ đẻ, không chỉ con cái nhờ Tôn Tú Chi chăm, mà hai vợ chồng họ cũng lười biếng, ăn cơm của Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi. Hai người già như nuôi con gái lớn lên mà không gả đi, còn phải chăm thêm con rể và cháu ngoại, chỉ vài năm đã thấy già đi không dưới mười tuổi.
Hôm nay Lâm Vĩ cưới, một nhà ba người Lâm Huệ cũng đến, ngồi vào bàn chỉ chăm chăm vào các món ngon.
Sau bữa tiệc còn xảy ra chút chuyện giữa con trai Lâm Huệ và Niệm Niệm.
Thông thường Quý Đạc không đeo quân hàm, Lâm Kiều cũng không khoe mẽ, nhưng khí chất hai người vẫn khác biệt hẳn nơi đây.
Niệm Niệm đứng giữa đám trẻ con rất nổi bật, xinh xắn, sạch sẽ, mặc bộ đồ rằn ri nhỏ nhắn cùng cái mũ rằn ri.
Con trai Lâm Huệ có lẽ chưa thấy bao giờ, sau bữa ăn liền chơi cùng đám trẻ, cậu bé há miệng đòi Niệm Niệm cho mượn mũ.
Niệm Niệm thường rất rộng rãi, nhưng với cậu bạn không quen này, cô bé từ chối.
Không ngờ con trai Lâm Huệ thấy bị từ chối liền ra tay cướp, ỷ mình lớn hơn.
Chưa kịp giằng lấy, cậu bé đã bị Niệm Niệm tát cho một cái thật mạnh.
Tiếng tát vang dội, nghe cũng biết rất đau, dù cậu bé cao hơn Niệm Niệm hẳn một cái đầu, vẫn bị đánh khóc.
Tiếng khóc thu hút sự chú ý của người lớn, Lâm Huệ lập tức đến bế con trai, còn trách Niệm Niệm, "Chỉ là cái mũ thôi, cho anh trai thì sao? Nhà cháu thiếu gì mũ à?"
Bị chỉ trích đột ngột, Niệm Niệm hơi mím môi.
Nhưng cô bé biết mình không sai, chưa kịp đợi bố mẹ nói gì đã ngẩng đầu, "Cháu thấy đồng hồ tay của dì cũng đẹp, sao dì không tặng cháu?"
Cô bé nói rành rọt, còn phản ứng rất nhanh.
Gia đình Lâm Huệ cư xử quá tham lam, vốn đã có người không hài lòng, giờ nghe vậy khiến nhiều người bật cười.
Lâm Huệ có lẽ không ngờ một đứa nhỏ có thể ra tay và đáp trả như vậy, lập tức nhìn sang Lâm Kiều và Quý Đạc, "Con cái nhà chị sao lại như thế?"
Tiếc rằng Lâm Kiều không phải kiểu phụ huynh chỉ biết mắng con mình để xoa dịu mọi chuyện, lập tức hỏi ngược lại, "Con cái nhà cô sao lại như thế?"
Quý Đạc tiến lại, nhìn cậu bé vẫn đang khóc trong tay Lâm Huệ, rồi bảo Lâm Kiều, "Chuyện này không thể trách cậu bé được."
Lâm Huệ còn tưởng rằng anh dù mặt lạnh nhưng cũng là có lòng để hòa giải, nên lập tức đứng thẳng lưng, "Anh..."
Cô ta chưa nói hết câu thì nghe thấy người đàn ông tiếp tục: "Phải trách phụ huynh chứ. Hồi nhỏ, chẳng phải cô ta cũng hay ức hiếp em thế này sao?"
Biểu cảm của Lâm Huệ lúc đó rất đặc sắc, nghĩ lại bây giờ Lâm Kiều vẫn còn thấy buồn cười.
Ở quê nhà ai cũng ngủ trên giường đất, nhà trọ này cũng vậy. Hai vợ chồng sau khi rửa mặt xong, Quý Đạc còn đi đun nước ấm để rửa tay chân cho con gái.
Niệm Niệm đã ngủ, anh làm rất nhẹ nhàng, nhưng cô bé lại ngủ không ngoan, chân còn đá nhẹ vào tay anh.
Cú đá khá mạnh, cô nhóc này lớn lên chắc chắn khỏe khoắn, bây giờ nếu nhảy lên, có khi Lâm Kiều còn không bế nổi.
Vậy mà Quý Đạc chẳng nỡ đánh nhẹ cô bé một cái, lau xong còn áp môi hôn lên bàn chân nhỏ xinh của con.
Phòng không rộng, Lâm Kiều đứng phía sau dựa vào vai anh, nhìn anh đắp chăn cho đôi chân nhỏ của con gái, "Anh thích con gái đến thế à?"
Quý Đạc không trả lời, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Lâm Kiều ghé sát tai anh, cười khẽ, "Nếu em cũng bằng tuổi con, và được đính hôn với anh thì sao nhỉ?"
Cô có chút tò mò, không biết nếu thiếu niên Quý Đạc biết mình có hôn ước, sẽ phản ứng thế nào.
Quý Đạc chỉ nhẹ nhàng vỗ lên mông cô, cười nói: "Nếu thế, anh sẽ coi em như con gái mà nuôi."