Thiếu niên đang tuổi lớn gầy gầy cao cao, dáng người mảnh khảnh, chưa có bờ vai rộng và cơ bụng săn chắc như sau này.
Nhưng khi anh cúi người xuống, nhìn có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, Lâm Kiều vẫn cong mày cười, cảm thấy anh thật sự quá đáng yêu.
Ai có thể ngờ rằng Quý Đạc nghiêm nghị, tự chủ như vậy, hồi nhỏ lại có dáng vẻ như này chứ?
Cô chẳng khách sáo chút nào, chạy vài bước tới, nhón chân lên, vòng tay ôm lấy cổ thiếu niên.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên Quý Đạc cõng con gái, thậm chí là lần đầu tiên cõng trẻ con.
Quý Trạch chỉ nhỏ hơn anh sáu tuổi, lại là con trai, lúc nào cũng chạy theo sau anh. Lâm Kiều thì khác, người nhỏ con, chân ngắn, lại là cháu gái của chiến hữu bố anh, nhỡ đâu chạy bị ngã, chắc chắn sẽ khóc nhè làm người ta phát bực.
Vừa nghĩ vậy, cổ đã bị người ta ôm lấy, trên lưng cũng bị đè xuống một thân hình nhỏ nhắn, vừa nhẹ vừa mềm.
Chỉ là quá nhẹ quá mềm, anh không nhịn được đưa tay đỡ lấy cô bé, nâng lên một chút, "Ôm chặt vào."
"Ừm." Lâm Kiều dùng hai cánh tay ngắn cố sức ôm chặt.
Biết đối phương sợ làm rơi mình, cô cong mày cười, lại "chụt" một cái hôn lên má thiếu niên.
Quý Đạc đang định đứng dậy, cảm giác bị thứ gì đó ẩm ướt mềm mại chạm vào, cả người cứng đờ, suýt nữa thì không đứng vững.
"Cháu, cháu làm gì đấy? Còn cựa quậy nữa thì xuống cho chú!" Anh quay đầu lại trừng mắt.
Buổi sáng đầu đông nắng ấm chan hòa, Lâm Kiều rõ ràng nhìn thấy dưới khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, dái tai bị nắng ấm chiếu đỏ ửng.
Thật sự là quá đáng yêu, còn dễ trêu chọc hơn cả lão cán bộ sau này.
Lâm Kiều lắc lắc đôi chân ngắn đang được anh nâng lên, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh không ra ngoài chơi nữa sao?"
"Vậy thì cháu không được cựa quậy." Giọng điệu Quý Đạc vẫn hung dữ, nhưng người đã đẩy cửa sân, bước qua ngưỡng cửa một cách vững vàng.
Thiếu niên dáng người cao, bước chân dài, rất nhanh đã đến đầu ngõ, quả nhiên như Tô Chính đã nói, đã có mấy thiếu niên đang đợi ở đó.
Thời đại này nhà nhà đều có nhiều con, anh chị em lớn dắt theo em nhỏ là chuyện thường, nhưng Quý Đạc xuất hiện với hình ảnh này, vẫn khiến không ít người chú ý.
"Mẹ cậu khi nào lại sinh cho cậu thêm đứa em gái nữa vậy?" Có người không nhịn được hỏi Quý Đạc.
Lâm Kiều thò đầu ra từ phía sau lưng anh, còn chưa kịp nói gì thì Tô Chính đã không nhịn được cười, "Đó là vợ nhỏ của cậu ấy đấy."
Không ai ngờ được rằng dặn đi dặn lại, Lâm Kiều không nói lung tung, Tô Chính lại là cái loa phát thanh.
"Đã nói là cháu gái của chiến hữu bố tôi rồi mà." Quý Đạc còn chưa đặt người xuống đã đá một cước qua.
Lần này Tô Chính có chỗ để chạy bèn xoay người bỏ chạy, "Vợ nhỏ của cậu còn đang trên lưng cậu kìa, cậu không sợ làm rơi con bé sao!"
Quý Đạc khựng lại
Lâm Kiều nhận ra, bàn tay nhỏ bé đang ôm cổ anh càng thêm dùng sức, "Em mới không sợ, anh đuổi theo đi!"
Quý Đạc nghe vậy càng bực, nhưng động tác lại theo bản năng dừng lại một chút, tay đang đỡ Lâm Kiều cũng siết chặt hơn.
Thế là Tô Chính chưa chạy được bao xa, đã bị Quý Đạc đột ngột tăng tốc đuổi kịp, một cước đá vào mông.
"Cậu thật sự không sợ làm rơi con bé sao?" Tô Chính loạng choạng suýt ngã, vội vàng núp sau lưng người khác, không thể tin nổi nhìn hai người.
Sau đó bị Quý Đạc giả vờ lừa một cái, lại bị đá thêm một cước nữa.
Tên nhóc này chắc là loại gà mờ mà thích ra vẻ, rõ ràng ở vị trí thấp nhất trong chuỗi thức ăn, còn cứ thích khiêu khích gây chuyện, bị đập một cái là ngoan ngay.
Lâm Kiều cười nhìn anh ta nhe răng nhếch mép, "Anh có cõng ai đâu, chẳng phải cũng chạy không lại à."
Giọng nói trẻ con non nớt đúng là đang chế nhạo, khiến mọi người xung quanh đều bật cười.
Tô Chính liền giơ nắm đấm lên, cố ý làm ra vẻ hung dữ, "Coi chừng Quý Đạc không có ở đây, anh sẽ đánh em đấy!"
Nói về dọa người, ai có thể hơn Quý Đạc nhà cô chứ?
Lâm Kiều chẳng sợ chút nào, còn từ trên cao nhìn xuống Tô Chính, "Anh với không tới."
Tô Chính quả thực dậy thì khá muộn, cho dù sau này trưởng thành cũng thấp hơn Quý Đạc gần một cái đầu, vừa nghe vậy liền xù lông, làm bộ muốn xắn tay áo, "Con bé này, thật sự tưởng anh đánh không được em chắc? "
Lâm Kiều rụt đầu lại, trực tiếp trốn ra sau lưng Quý Đạc, "Anh Quý Đạc cứu em!"
Quý Đạc xoay người một cái, che cô lại.
"Là anh em thì bỏ con bé xuống!" Tô Chính vẫn muốn xông lên, bị người ta kéo lại từ phía sau, "Cậu chưa bao giờ đánh thắng cậu ấy, còn cứ chọc cậu ấy làm gì."
Lâm Kiều thò đầu ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt hiền lành, nụ cười ôn hòa sảng khoái.
Một khuôn mặt mà cô vô cùng quen thuộc, nhưng chưa từng thực sự gặp mặt.
Tô Chính cũng chỉ làm bộ làm tịch, bị người ta kéo một cái, lập tức quay đầu hỏi người vừa đến: "Thiếu Bình sao giờ mới đến?"
Cố Thiếu Bình bằng xương bằng thịt năm nay cũng mới mười ba tuổi, ôm trong tay một quả bóng rổ, quay đầu nhìn ra phía sau, "Thiếu Trân không tìm thấy con quay, tôi giúp nó tìm."
Đôi lông mày và đôi mắt sinh động, không giống như trong bức ảnh đen trắng, mãi mãi bị đóng khung trong khoảnh khắc đó.
Lâm Kiều thuận theo ánh mắt của anh ấy, còn nhìn thấy phía sau có một bé gái sáu bảy tuổi. Trông có vẻ thấp hơn so với tuổi thật, ôm trong tay sợi dây nhỏ và con quay, đôi lông mày rất anh khí nhưng thần sắc lại rụt rè.
Thấy Lâm Kiều nhìn qua, cô bé theo bản năng đứng ra sau lưng anh trai, Cố Thiếu Bình biết em gái nhát gan, cũng đưa tay che chở.
Che chở xong, lại có chút ngại ngùng cười với Lâm Kiều, "Em ấy hơi nhát người."
Không biết có phải vì cơ thể nhỏ lại nên cảm xúc cũng dễ bị ảnh hưởng hơn hay không, Lâm Kiều nhìn hai anh em, hốc mắt lại có chút cay cay.
Cô cảm thấy thật tốt, Cố Thiếu Bình lúc này vẫn còn sống, Cố Thiếu Trân cũng chưa bị lạc mất.
Mọi người lúc này đều vẫn còn trẻ trung tràn đầy sức sống, không ai rời đi, cũng không ai mang theo tâm sự và nỗi đau, gánh trên vai suốt mười bốn năm.
Cô cố gắng chớp chớp mắt, nở nụ cười thật tươi với đối phương, "Không sao đâu, anh trai chào anh."
Đôi mắt phượng to tròn sáng ngời cong cong, đuôi mắt còn có một nốt ruồi duyên dáng, khiến Tô Chính ngẩn người, hỏi Quý Đạc: "Vợ nhỏ của cậu sao không gọi tôi là anh trai?"
Quý Đạc không nói gì, lấy quả bóng rổ trong tay Cố Thiếu Bình, trực tiếp ném về phía cậu ta.
Năm 1965, bóng rổ, bóng đá ở trong nước tuyệt đối là đồ hiếm, ở quê đều là lấy giấy báo cuộn lại thành quả bóng để đá. Cả đám đi một đoạn mới tìm được một sân bóng rổ ngoài trời.
Nói là sân bóng rổ, thực ra cũng chỉ có hai cái rổ, trên rổ còn không có lưới, trên mặt đất chỉ dùng vôi trắng vẽ sơ sài vài đường.
Tuy nhiên vì bóng hiếm, nên sân bóng cũng không có ai tranh giành, Quý Đạc đặt Lâm Kiều xuống bên sân, nghĩ nghĩ lại bế cô lên bằng cách kẹp nách, di chuyển ra xa hơn một chút.
Nói ra thì hai người cũng chỉ cách nhau chín tuổi, trước đây Lâm Kiều ở chung với anh, chưa bao giờ cảm thấy hai người chênh lệch nhiều như vậy.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Nhưng Lâm Kiều mười tám tuổi và Quý Đạc hai mươi bảy tuổi, chỉ khác nhau một chút về độ trưởng thành. Lâm Kiều ba tuổi rưỡi đứng trước Quý Đạc mười hai tuổi, giống như một cô bé nhỏ xíu.
Quý Đạc chỉ cần nhấc cô lên, thậm chí không tốn nhiều sức lực, "Cháu cứ chơi ở đây, không được chạy lung tung."
Nói xong mới nhớ ra, "Biết vậy đã mang theo vài quả bóng."
Lâm Kiều không phải là đứa trẻ ba tuổi rưỡi, làm sao có thể chạy lung tung, chỉ gật đầu, "Em sẽ ở đây."
Thiếu niên vẫn không yên tâm, "Cũng không được đi vào sân bóng, nếu bị ai va vào hoặc bị bóng rơi trúng thì sẽ khóc đấy."
Lâm Kiều không nhúc nhích, liên tục gật đầu, thậm chí còn tìm một tảng đá lớn ngồi lên, biểu thị rằng mình sẽ ngồi ở đó.
"Hay để em ấy chơi với em nhé?" Có người thấp giọng đề nghị.
Khi thấy Lâm Kiều nhìn về phía mình, cô bé có chút e dè, nhưng vẫn lặp lại, "Để em ấy chơi với em đi."
Lâm Kiều nhìn sang, phát hiện đó là Cố Thiếu Trân, đang ôm sợi dây cùng con quay.
"Được." Quý Đạc khá quen với em gái của bạn, nghe vậy liền nới lỏng vẻ mặt đang nhíu lại.
Vừa lúc đó, Tô Chính gọi Quý Đạc, "Cậu có chơi hay không?" Thiếu niên lạnh lùng đáp lời, vội vàng quay lại sân.
Hiện tại chỉ còn lại hai bé gái. Cố Thiếu Trân nhìn Lâm Kiều nhưng không dám nói nhiều. Lâm Kiều thì lại rất thoải mái, đôi mắt to dừng lại trên đồ vật trong tay cô bé, "Chị có biết quay không?"
"Ừm." Cố Thiếu Trân gật đầu, nghĩ một chút rồi đưa đồ ra cho Lâm Kiều, "Cho em chơi."
Cô bé thật sự rất hào phóng, dù chỉ gặp mặt lần đầu nhưng vẫn sẵn lòng chia sẻ đồ chơi của mình.
Lâm Kiều cũng hào phóng nhận lấy, phát hiện con quay được làm bằng gỗ, bên dưới hình như có gắn bi thép, cầm hơi nặng tay. Sợi dây được bện bằng dây nylon, đầu to đuôi nhỏ, độ dài vừa vặn với chiều cao của Cố Thiếu Trân, đến tay cô thì hơi dài.
Kiếp trước đồ chơi có rất nhiều, cô thật sự chưa từng chơi cái này, thử đặt con quay xuống đất, lấy dây nhỏ quất quất.
Quất hai cái đều không trúng, cái thứ ba cuối cùng cũng trúng, con quay gỗ lăn lăn vài vòng, căn bản không quay được.
"Nhìn nè."
"Em phải quấn con quay trước đã, mới quay được." Cố Thiếu Trân đứng bên cạnh vừa làm động tác vừa nhắc nhở.
Lâm Kiều thấy Cố Thiếu Trân chỉ dám làm động tác chỉ cho cô mà không dám tới gần, cô bèn đưa sợi dây trả lại cho cô bé, "Chị quất đi, em nhìn."
Mặt Cố Thiếu Trân lập tức đỏ bừng, "Chị... chị không phải..."
Lâm Kiều dứt khoát nhét vào tay cô bé, đôi mắt phượng cong cong, "Chị quất cho em xem."
Cố Thiếu Trân từ khi sinh ra vẫn luôn được anh trai chăm sóc, đi theo anh trai, rất ít khi có cô em gái nhỏ mềm mại đáng yêu như vậy gọi cô bé là chị.
Bị đôi mắt to kia nhìn với vẻ tin tưởng, dù căng thẳng nhưng cô bé vẫn nắm chặt sợi dây nhỏ, nhặt con quay từ dưới đất lên, tỉ mỉ quấn vài vòng, làm việc cũng rất chuyên tâm, rất nhanh đã gạt hết những suy nghĩ khác ra sau đầu.
Dây vừa vung lên, con quay rơi xuống đất, chỉ nhảy lên một cái là đã quay tít tít.
Cố Thiếu Trân rõ ràng chơi cái này rất thành thạo, mắt nhìn chằm chằm con quay, luôn có thể bổ sung một roi vào đúng lúc, để con quay cứ thế quay mãi, vẻ mặt cũng không còn rụt rè như vừa rồi nữa.
Quất liên tiếp mấy cái, cô bé mới nhớ ra bên cạnh còn có Lâm Kiều, bèn ngượng ngùng dừng lại, "Chơi như vậy đó."
Lâm Kiều không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, vỗ tay bốp bốp, "Chị giỏi quá!"
Tiếng vỗ tay rất to, ánh mắt cũng đặc biệt chân thành, thấy khuôn mặt Cố Thiếu Trân đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.
Trẻ nhút nhát cần nhất là sự khích lệ, Lâm Kiều vỗ tay xong còn ra hiệu cho cô bé tiếp tục, "Chị quất nữa đi."
Cố Thiếu Trân ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, "Chị... chị dạy em nhé."
"Được ạ." Lâm Kiều nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Sau đó không lâu, trên sân bóng lại vang lên giọng nói sùng bái của đứa trẻ, "Giỏi quá! Còn có thể như vậy nữa sao?"
"Cậu nhìn gì thế?" Tô Chính từ bên cạnh lao ra cướp bóng của Quý Đạc, vừa dẫn bóng vừa quay đầu cười anh.
Quý Đạc liếc mắt một cái, liền thấy cô nhóc đang mở to mắt phượng, bàn tay nhỏ thì vỗ đến đỏ bừng.
Quý Đạc không nói gì, nhân lúc đối phương định ném bóng liền nhảy lên, một phát chụp lấy quả bóng rổ. Tiếp đó dẫn bóng qua người, một mạch ném bóng vào rổ.
"Bóng hay!" Cố Thiếu Bình vừa chạy vừa khen một câu.
Quý Đạc lập tức nhớ tới câu "Giỏi quá!" vừa rồi cũng rất giống, vừa đi về vừa dùng ánh mắt liếc nhìn bên sân.
Cô nhóc căn bản không nhìn anh, "Chị là chị gái giỏi nhất mà em từng gặp!"
Đợi đến khi trận đấu kết thúc, hai cô bé đã nắm tay nhau, hoàn toàn không nhìn ra lúc mới gặp Cố Thiếu Trân còn rụt rè.
Thấy Quý Đạc đi xuống sân, Lâm Kiều buông tay Cố Thiếu Trân ra, chạy về phía thiếu niên, trước khi đi còn không quên vẫy tay với Cố Thiếu Trân, "Chị gái, lần sau lại dạy em nhé."
Mặt Cố Thiếu Trân đỏ bừng, rõ ràng là ngại ngùng nhưng vẫn nhỏ giọng đáp: "Ừ".
Trên đường về, Cố Thiếu Trân kéo kéo vạt áo anh trai từ phía sau, "Sợi dây ngắn hơn của em trước đây, anh còn tìm được không?"
"Em tìm cái đó làm gì?" Cố Thiếu Bình vừa lau mồ hôi vừa hỏi, ban đầu còn chưa kịp phản ứng.
"Cho Kiều Kiều ạ," Cố Thiếu Trân nắm chặt sợi dây trong tay, nhỏ giọng nói, "Kiều Kiều nhỏ, không dùng được dây dài như vậy."
"Em nói đứa bé gái được Quý Đạc mang về nuôi ấy hả?" Cố Thiếu Bình cuối cùng cũng hiểu ra.
"Em ấy tên là Kiều Kiều." Cố Thiếu Trân nhỏ giọng sửa lại.
"Ừ, Kiều Kiều." Cố Thiếu Bình nghe lời sửa theo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái hiếm khi mang theo vẻ mong đợi, "Thiếu Trân rất thích Kiều Kiều sao?"
*****
"Cháu rất thích Thiếu Trân à?" Trên đường về, Quý Đạc cũng hỏi Lâm Kiều.
Lâm Kiều gật gật cái đầu nhỏ, không hề tiếc lời khen ngợi, "Chị gái giỏi quá, chơi con quay siêu lắm."
Nói cứ như ai cũng không biết chơi ấy...
Quý Đạc không nói gì, cõng cô trên lưng đi về, vừa lúc gặp Diệp Mẫn Thục đi ra.
Bà ta đến cầu xin ông cụ Quý giúp đỡ, đáng tiếc không biết có phải vì chuyện hôn ước kia hay không mà mọi chuyện không được suôn sẻ. Giờ nhìn thấy Quý Đạc và Lâm Kiều, Quý Đạc còn cõng Lâm Kiều trên lưng, bà ta không khỏi cảm thấy hơi lúng túng, "Hai đứa chơi vui vẻ thật đấy."
Quý Đạc không hiểu ý bà ta là gì, gật đầu gọi một tiếng: "Chị dâu."
Anh định đi vào trong, không ngờ Lâm Kiều lại quay đầu, học theo anh cũng gọi một tiếng: "Chị dâu."
Nghe thấy tiếng gọi non nớt đó, Diệp Mẫn Thục lập tức cứng đờ người.
Thực ra cách Lâm Kiều gọi người nhà họ Quý khá lộn xộn, gọi ông cụ Quý và Từ Lệ là ông nội bà nội, gọi Quý Đạc là anh trai, gọi Quý Trạch là cháu trai lớn.
Quý Trạch hoàn toàn không hiểu, rõ ràng cậu lớn hơn Lâm Kiều, sao lại thành cháu trai lớn rồi?
Để sửa lại cách gọi này, cậu mang theo cả bộ bài mà mình tích cóp được từ vỏ bao thuốc lá, còn dúi cho Lâm Kiều hai viên kẹo bơ cứng vị tôm, "Gọi anh trai đi."
Lâm Kiều trước tiên cất "lòng hiếu thảo" của cháu trai lớn đi, sau đó mới nghiêm túc nói: "Không được."
"Tại sao không được?" Tiểu Quý Trạch rõ ràng rất sốc trước lời từ chối của cô.
Lâm Kiều nghiêm mặt, "Gọi cậu là anh trai, gọi chú của cậu cũng là anh trai, vậy cậu gọi anh ấy là gì?"
Quý Trạch ngẫm nghĩ theo, quả nhiên cái đầu nhỏ sáu bảy tuổi bị cô làm cho rối tung lên.
Rối tung lên thì tốt, nếu không bây giờ cứ đuổi theo cô bắt gọi anh trai, biết đâu sau này sẽ bị chú nhỏ đánh cho đến mức phải gọi bằng bà nội.
Quý Đạc không thích ăn đồ ngọt, từ mười mấy tuổi đã không thích rồi, hai viên kẹo bơ cứng vị tôm này cuối cùng Lâm Kiều chia cho Cố Thiếu Trân khi đến tìm cô chơi.
Cô bé vừa luống cuống tay chân vừa ngại ngùng, cầm kẹo còn muốn nhét lại cho cô.
Lâm Kiều rất kiên quyết, "Chị dạy em chơi con quay, cho chị đó."
Cuối cùng Cố Thiếu Trân đành phải cất vào túi, lại đưa đồ của mình cho Lâm Kiều, "Cái... cái này cho em chơi."
Là một sợi dây và con quay nhỏ hơn, Lâm Kiều nhận lấy thử thử, thấy độ dài và trọng lượng đều rất vừa vặn, mắt liền cong lên, "Cảm ơn chị."
Cố Thiếu Trân thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười e thẹn, "Không có gì."
Quý Đạc đi học, Lâm Kiều ở nhà cũng không có việc gì làm, bèn dắt tay Cố Thiếu Trân ra ngoài, tìm một chỗ bằng phẳng gần đó để chơi con quay.
Dù sao cô cũng còn nhỏ, sức lực cũng nhỏ, đổi sang bộ nhỏ hơn một chút, lần này cuối cùng cũng có thể quay được, roi nhỏ cũng quất trúng nhiều hơn.
Hai cô bé thay phiên nhau chơi, cứ thế chơi đến tận trưa tan học.
Lâm Kiều nhìn sắc trời, "Chúng ta về thôi?"
Cố Thiếu Trân gật đầu, vừa định nhặt con quay dưới đất lên thì có một tên con trai tám chín tuổi chạy tới, một cước đá bay con quay đi.
Con quay đập vào bức tường cách đó không xa, phát ra tiếng "bốp", bên cạnh cũng lập tức vang lên một tràng cười nhạo.
Cố Thiếu Trân ngẩn người, sau đó vành mắt liền đỏ hoe, nhưng lại cắn chặt môi không dám lên tiếng.
Mấy tên con trai vừa tan học về thấy vậy, liền cười to hơn, đứa này đá một cái đứa kia đá một cái, đá con quay bay càng lúc càng xa. Còn có đứa hét lên với Lâm Kiều: "Bố mẹ nó đều chết rồi, mày còn dám chơi với nó, không sợ bị nó khắc chết à..."
Lời còn chưa dứt, răng cửa đã bị ăn một cú trời giáng, là con quay nhỏ Lâm Kiều ném tới.
Đứa trẻ đang trong độ tuổi thay răng, răng cửa vốn đã hơi lung lay, cú này đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, "Mày!"
Cậu ta hùng hổ xông lên, vừa giơ tay ra, còn chưa kịp chạm vào người cô thì cô đã ngã xuống đất, tiếp đó là tiếng khóc có thể lật tung cả mái nhà.
"Anh Quý Đạc ơi, có người đánh em!"
Editor:
Nói về dịch xưng hô của Quý Đạc với Lâm Kiều hơi mệt mọi người ạ, tiếng Hoa thì chỉ có ta - ngươi thôi, nhưng tiếng Việt nó nhiều quá nên mình để Quý Đạc xưng chú - cháu với Kiều Kiều trong những lần vừa gặp nhé, vì QĐ ý thức KK là cháu gái của bạn bố mình, theo vai vế cần gọi là cháu. Sau đó ở chung mấy ngày, QĐ quen dần KK cứ gọi là anh trai, lại thêm có hôn ước nên sẽ thay đổi xưng hô là anh - em.