Thiếu niên gầy gầy, xương quai xanh gối lên hơi cấn, nhưng lồng ngực lại ấm áp như lò sưởi.
Vừa áp vào, Lâm Kiều liền cảm thấy đỡ lạnh hơn, theo bản năng nắm lấy cánh tay đối phương, cố sức rúc vào lòng anh.
Trong cơn mơ màng, cô thậm chí còn tưởng người ôm mình là Quý Đạc quen thuộc, nên khẽ gọi: "Quý Đạc."
"Em không gọi anh trai nữa à?" Giọng nói còn ngái ngủ của thiếu niên mang theo chút bất mãn.
Lâm Kiều không nghe rõ lắm, cảm thấy đối phương hình như không đáp lại mình, lại gọi: "Quý Đạc."
"Ừ, anh đây." Thiếu niên vẫn đáp lại với vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lần này Lâm Kiều yên tâm, cựa quậy trong lòng anh, đặt một nụ hôn lên chiếc cằm còn non nớt của anh.
Lần trước chỉ chạm nhẹ, lần này lại hôn thật chắc chắn, đôi môi cô mềm mại, cả người mềm nhũn áp sát vào lồng ngực anh.
Quý Đạc cả người cứng đờ, kéo chăn lên đắp kín người cô, "Ngủ đi."
May mà mẹ anh không sinh cho anh em gái, nuôi em gái thật phiền phức.
Cô em gái phiền phức nhờ có chiếc lò sưởi hình người nên nửa đêm không còn bị lạnh nữa, ngủ một mạch đến sáng.
Quý Đạc ôm chiếc gối ôm nhỏ mềm mại ấm áp, cũng ngủ nướng trong buổi sáng mùa đông, Từ Lệ đến xem hai lần mà không gọi được họ dậy.
Kết quả, khi cả hai tỉnh dậy hoàn toàn, mới phát hiện trên mặt Lâm Kiều cũng nổi lên một nốt thủy đậu.
Đương nhiên là Quý Đạc phát hiện ra trước, thiếu niên cau mày nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được khẽ cười. Lâm Kiều thấy không ổn, định đưa tay lên sờ, liền bị thiếu niên nắm lấy hai cổ tay nhỏ, "Đừng cạy, cạy vỡ sẽ để lại sẹo, sau này mọc đầy mặt."
Mọc đầy mặt, tuyệt đối là một trong những chiêu trò thường dùng để dọa trẻ con, kiếp trước bà nội nhà hàng xóm của Lâm Kiều cũng nói thế để dọa cháu trai không được chừa cơm.
Không ngờ thiếu niên Quý Đạc cũng lấy chiêu này dọa cô, hơn nữa vừa rồi anh còn cười đúng không?
Một ông cụ non sống với cô bao nhiêu năm cũng chẳng thấy cười mấy lần, cô nổi thủy đậu lại khiến anh buồn cười...
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn thiếu niên, ánh mắt rất chân thành, "Anh trai buông tay, em không cạy."
"Vậy anh buông ra nhé." Quý Đạc không nghĩ nhiều, kết quả vừa buông tay, cô bé liền nhào tới vén áo anh lên, "Em cạy của anh!"
Quý Đạc ngủ mặc áo len cotton, lúc mới giặt xong thì còn được, mặc một hồi liền trở nên rộng thùng thình. Lâm Kiều không tốn chút sức nào đã vén áo lên để lộ vòng eo trắng nõn thon gọn bên trong, bàn tay nhỏ bé cào cào trên đó.
Thật sự rất gầy, đừng nói cơ bụng, ngay cả xương sườn ở mép cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Quý Đạc hoàn toàn không ngờ cô sẽ đột nhiên hành động, trên người bị không khí lạnh thổi vào nổi da gà, lại bị bàn tay nhỏ bé cào cào, ngứa ngáy vô cùng.
"Em, em làm gì vậy?" Anh vội vàng kéo áo xuống, Lâm Kiều liền chui tay vào nách cù lét anh.
Lần này Quý Đạc thật sự không nhịn được cười thành tiếng, vừa cười vừa túm lấy người cô đẩy ra ngoài, "Còn nghịch nữa anh giận đấy."
Không hề có chút uy hiếp nào, một lớn một nhỏ hoàn toàn nghịch ngợm trên giường, tiếng cười khúc khích vang khắp cả sân.
Hôm nay khi bước ra khỏi phòng, Quý Đạc mặt mày cau có, Lâm Kiều thì lại cười tủm tỉm ngọt ngào, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đang nổi một nốt thủy đậu.
Cái nốt thủy đậu này cũng thật biết chọn chỗ mọc, lại đúng ngay trên trán cô, nếu không phải bề mặt hơi bóng nước thì thoạt nhìn cứ tưởng là cố ý chấm lên vậy.
Quý Đạc có lẽ cũng nhớ tới chuyện sáng nay, đang nhìn về phía cô, rồi lạnh lùng trừng mắt.
Từ Lệ nhìn thấy cũng nhắc nhở Lâm Kiều ngàn vạn lần đừng cạy, nếu không để lại sẹo trên mặt thì sẽ không đẹp đâu.
Lâm Kiều gật gật cái đầu nhỏ, nhịn không được liếc nhìn Quý Đạc bên cạnh.
Quý Đạc khi trưởng thành dù không trừng mắt thì khí thế cũng đủ mạnh mẽ, Quý Đạc thời niên thiếu dù có trừng mắt thì Lâm Kiều cũng chỉ thấy đáng yêu.
Cô bóc một quả trứng luộc mà Từ Lệ đưa cho mình ra làm đôi, phần lòng trắng trứng trực tiếp bỏ vào bát cháo của Quý Đạc, "Anh ăn đi."
"Đừng tưởng anh không biết em không thích ăn lòng trắng trứng." Quý Đạc hừ một tiếng, không thèm nhận lấy, nhưng lòng trắng trứng rơi vào bát rồi cũng không trả lại cho cô.
Sau đó không lâu, Lâm Kiều đang cúi đầu dùng thìa húp cháo, một lòng đỏ trứng từ trên trời rơi xuống, rơi vào bát cháo của cô.
Cô m cũng không ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm dùng thìa chọc nát lòng đỏ trứng, trộn lẫn với cháo kê.
Sau bữa ăn, Quý Đạc dọn bát đũa vào bếp, chuẩn bị về phòng bổ sung bài tập mấy ngày trước.
Cán bộ lão thành sau này làm việc sấm rền gió cuốn như vậy, lúc nhỏ hiển nhiên cũng rất tự giác, Lâm Kiều chưa từng thấy anh vì muốn ra ngoài chơi mà không làm bài tập hoặc làm bài tập muộn. Ngược lại, Tô Chính thường xuyên bị mẹ túm về giữa chừng để làm bài tập, Lâm Kiều đã gặp phải mấy lần rồi.
Lâm Kiều cũng không làm ồn, ôm lấy hộp bút chì sắt mà Quý Đạc thay ra, bên trong đựng một ít bi ve và bài tây các loại đồ chơi nhỏ, ngồi trên giường Quý Đạc chơi.
Quý Đạc viết được một nửa thì ngẩng đầu lên, thấy cô bé chân ngắn đang ngồi bệt với dáng vẻ hình chữ bát, cúi đầu ném bi vào trong hộp bút.
Một lúc sau nhìn lại, Quý Đạc thấy quyển vở bài tập cũ anh đưa cho cô đã bị gấp thành máy bay giấy.
Lại một lúc sau nữa, máy bay giấy, hộp bút đều bị vứt sang một bên, cái mông nhỏ mặc quần bông dày cộp chổng lên, người đã ngủ say.
"Cũng chẳng thấy lạnh." Anh bước tới lấy đi bộ bài trong tay cô, vỗ một cái vào cái mông nhỏ..
Vỗ thì vỗ, nhưng vẫn kéo chăn đắp kín mít cho cô.
Vừa đắp xong, ngoài sân có động tĩnh, là ông cụ Lâm xuất viện, cùng Lưu Ngọc Lan đến chào tạm biệt bọn họ để về nhà.
Lúc đó Quý Đạc vừa cầm bút lên, thân thể đột nhiên cứng đờ, môi cũng dần mím lại.
Đó là lần đầu tiên anh ý thức được, cô em gái nhỏ trên giường này có khả năng sẽ rời đi.
Nhưng thời gian ông cụ Lâm xuất viện không đúng lúc, Lâm Kiều bị ốm không tiện theo mẹ và ông nội về quê. Sắp Tết rồi, ông cụ Lâm cũng không thể không về, cuối cùng hai nhà bàn bạc, quyết định để Lâm Kiều ở lại, chuyện còn lại để qua Tết rồi tính.
Lâm Kiều cũng không biết là không hiểu chuyện, hay là do bị ốm nên phản ứng chậm chạp, lúc được Quý Đạc cõng đi tiễn người, cũng không khóc lóc đòi mẹ.
Lưu Ngọc Lan biết rõ lần này mình đi rồi, sau này chỉ càng ngày càng xa cách đứa con gái này, ôm con bé thật lâu cũng không muốn buông tay.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Lâm xoa đầu cháu gái, "Kiều Kiều vẫn còn sốt, về thôi, đừng để con bé bị lạnh."
Lâm Kiều giơ bàn tay nhỏ bé lên, sờ lên mu bàn tay khô gầy của ông, "Ông nội cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé."
Đây là lời nói thật lòng, nếu không phải bệnh phát sớm, còn phải nằm viện ở đây, ông cụ Lâm về quê sẽ đổ bệnh, rồi vì thiếu thầy thiếu thuốc mà qua đời vào năm sau, thậm chí không kịp đón cái Tết năm 67.
Nhưng chính vì quá chân thành, khi bị đôi mắt trong veo kia nhìn, trong lòng ông cụ Lâm mới càng thêm chua xót, lặng lẽ ôm cô bé một lúc lâu mới rời đi.
Nhìn chiếc xe ông cụ Quý sắp xếp đưa người đi khuất bóng, Quý Đạc cõng cô lên cao hơn một chút, "Về thôi."
Lâm Kiều gật đầu, được anh cõng về phòng mình, tháo mũ, khăn quàng cổ, rồi cởi chiếc áo bông dày ra.
Quý Đạc đang định cầm áo đi treo lên, Lâm Kiều đã nắm lấy tay anh, chính xác hơn là ngón tay anh.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chỉ có thể nắm được hai ngón tay của anh, ngẩng đầu lên, "Anh Quý Đạc, anh nhất định phải đối xử tốt với em đấy nhé."
Lúc đó Quý Đạc chỉ muốn ném luôn chiếc áo bông nhỏ trên tay xuống, "Anh vừa phải rửa chân cho em, vừa phải mặc quần áo cho em, còn chưa đủ tốt với em sao?"
"Nhưng mà anh hay mắng em." Lâm Kiều nói lý lẽ hùng hồn.
Lần này Quý Đạc thật sự ném áo xuống.
Nhưng chưa kịp để anh lên tiếng, cô dùng giọng trẻ con non nớt hờn dỗi: "Bây giờ anh lại mắng em nữa rồi."
Quý Đạc thật sự nghẹn lời, đối mặt với một cô bé nhỏ nhắn mềm mại như vậy, anh không thể giống như ở bên ngoài, muốn hung dữ thế nào thì hung dữ.
Thấy anh không nói gì, Lâm Kiều lay lay ngón tay anh, "Ông nội với mẹ đều đi rồi, anh đối xử tốt với em một chút, được không ạ?"
Quý Đạc trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cam chịu nhặt áo lên, "Biết thế này thì để em đi cùng luôn cho rồi."
"Anh nói gì cơ?" Giọng lầm bầm quá nhỏ, Lâm Kiều không nghe rõ.
"Không có gì." Quý Đạc quay lại búng nhẹ vào trán cô, "Anh đúng là nợ em rồi, may mà mẹ anh không sinh cho anh đứa em gái nào."
Lâm Kiều lấy tay nhỏ che chỗ bị búng, chỉ cười, "Em biết anh Quý Đạc là tốt nhất mà."
Lão cán bộ khi trưởng thành không dễ dỗ dành như vậy, càng không đáng yêu như thời niên thiếu.
*****
Đợi đến khi những nốt thủy đậu trên người Lâm Kiều biến mất hoàn toàn thì đã đến cuối năm, ông cụ Quý cũng nhận được thư của ông cụ Lâm gửi về sau khi về quê.
Gửi kèm theo thư còn có quần áo may cho Lâm Kiều, và hai mươi đồng kẹp trong tờ giấy viết thư, rõ ràng là không muốn Lâm Kiều ăn ở nhà họ Quý không công.
"Lão Lâm này." Ông cụ Quý trừng mắt nhìn hai tờ tiền.
Nông thôn kiếm tiền khó khăn, cả năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, hai mươi đồng này, chắc là cả tiền trợ cấp liệt sĩ của Lâm Thủ Nhân cũng lấy ra rồi.
"Nếu ông ấy không có tính cách này, thì làm sao ông có thể thân thiết với ông ấy như vậy, còn định cả hôn ước cho con cháu chứ?"
Từ Lệ gấp mấy bộ quần áo nhỏ nhà họ Lâm gửi đến, "Nhà họ Lâm đã may rồi thì cứ để Kiều Kiều mặc đồ mẹ nó may đi, bộ tôi chuẩn bị để qua Tết rồi cho con bé mặc."
Mặc đồ mẹ may, dù sao cũng là một tấm lòng, cũng đỡ phải để một số người sau lưng nói ra nói vào. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Có vài lời không cần nói ra, ông cụ Quý cũng hiểu, đặt hai tờ tiền xuống, "Chuyện tiền nong này cũng nên nói với họ một tiếng."
Lúc đầu ông còn cảm thấy hai đứa chênh lệch bối phận một chút, bây giờ xem ra, hôn ước này gả cho con thứ hai cũng tốt.
****
Sáng sớm ngày 30 Tết, Lâm Kiều đã thay bộ quần áo mới Lưu Ngọc Lan may cho.
Áo vải hoa nhỏ màu đỏ, quần vải xanh, ống tay áo và ống quần đều chừa ra một tấc, như vậy sang năm cao thêm một chút vẫn mặc được.
Thay xong, Lâm Kiều đứng trên giường, ngẩng đầu hỏi Quý Đạc: "Anh Quý Đạc, đẹp không?"
Quý Đạc đang giúp cô nhét lót giày vào trong giày, nghe vậy thuận miệng "Ừ" một tiếng.
Anh có nhìn không vậy? Mà đã "Ừ" rồi.
Lâm Kiều nghẹn lời.
Nhưng nghĩ đến gu thẩm mỹ của lão cán bộ sau này, cô quyết định không hỏi nữa, tự mình ngồi xuống mép giường đi giày.
Kiểu dáng và chất liệu quần áo thời này cũng chẳng có gì đáng hỏi, giày cũng vậy.
Chỉ có Từ Lệ, vừa thấy Lâm Kiều đi theo Quý Đạc ra ngoài, lập tức bắt đầu khen ngợi.
Mùa đông trời lạnh, sau khi Lâm Kiều chuyển vào phòng Quý Đạc, cô không nhắc, Quý Đạc không nhắc, hai ông bà cũng không bảo cô chuyển ra, mặc dù bệnh thủy đậu của cô đã khỏi từ lâu.
Khen xong đẹp rồi, Từ Lệ còn lấy một dải lụa đỏ rộng hai ngón tay buộc tóc cho cô thành búi củ tỏi, thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Cuối cùng chấm một chấm đỏ lên giữa trán, bế cô đến trước gương, giống như bức tranh tết dán trên tường.
Lâm Kiều đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong thùng giấy của Quý Đạc, bức ảnh được cất cùng với di thư trong văn phòng của anh.
Không ngờ Từ Lệ sau khi trang điểm cho cô xong, lại thật sự bế cô ra cửa chính, chụp cho cô một bức ảnh.
Cách ăn mặc giống hệt bức ảnh cô giữ lúc trước, nhưng phông nền lại giống hệt bức ảnh của Quý Trạch, chỉ khác là cô không phải chụp một mình, bên cạnh còn có Quý Đạc.
Bức ảnh đầu tiên, cô đứng phía trước, Quý Đạc chân tay dài ngoằng nửa ngồi xổm phía sau cô.
Bức ảnh thứ hai, Quý Đạc dứt khoát bế cô lên, cô thì đưa tay nhỏ ra, sờ vào tua rua của chiếc đèn lồng đỏ treo ở cửa.
Cô bé mắt phượng cong cong, khuôn mặt được ánh đèn lồng chiếu lên đỏ bừng, mang sắc thái vui mừng hân hoan. Còn chàng thiếu niên, tuy lông mày và ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe môi lại nhếch lên, cho dù là trên tấm ảnh đen trắng, vẫn có thể nhìn ra tâm trạng tốt.
Lần này không có hiểu lầm, cũng không cần trao đổi ảnh, bức ảnh đầu tiên họ lưu lại cho nhau chính là ảnh chụp chung.
Lâm Kiều lắc lắc đôi chân ngắn, "Rửa ảnh ra rồi có thể cho Kiều Kiều một tấm không ạ?"
"Ừ, cho Kiều Kiều, gửi cho mẹ Kiều Kiều với ông bà nội một tấm nữa." Từ Lệ nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Còn cháu nữa, còn cháu nữa." Quý Trạch đi theo bố mẹ về ăn Tết cũng nhảy lên giơ bàn tay nhỏ, "Chụp cho cháu với Kiều Kiều một tấm nữa ạ."
Vừa dứt lời, Quý Đạc và Lâm Kiều đồng loạt nhìn sang.
Lâm Kiều thật sự không biết phải nói sao với cháu trai lớn này, lúc nào cũng thử thách giới hạn sắp bị đánh, Quý Đạc cũng cảm thấy cháu trai hơi thích xen vào chuyện của người khác.
Nhưng Quý Trạch qua năm mới cũng chỉ bảy tuổi, là lúc sùng bái những đứa trẻ lớn hơn, chỉ cảm thấy Quý Đạc đã chụp rồi, vậy thì cậu ta cũng phải chụp một tấm.
Nhưng cậu ta không biết hôn ước này vốn là định cho cậu ta, Diệp Mẫn Thục sao có thể không biết được chứ?
Chưa kịp để Từ Lệ nói gì, bà ta đã bước nhanh đến, vội vàng dắt con trai đi, "Bình thường con chụp còn ít sao?"
Đương nhiên bức ảnh này cuối cùng vẫn được chụp, ông cụ Quý lên tiếng, cả nhà cùng chụp chung.
Ngày hôm sau, Lâm Kiều đi theo Quý Đạc đến nhà họ Cố chúc Tết, lại chụp chung một tấm với anh chị em nhà họ Cố và Tô Chính.
Chụp xong, Cố Thiếu Trân cho Lâm Kiều xem sợi dây mới mà anh trai tết cho cô bé, hai cô bé tay trong tay, còn chạy ra ngoài chơi một lúc.
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp phải đám trẻ con nghịch ngợm trước đó, cầm hương, đốt pháo tép và pháo đại trên nền tuyết.
Đám con cháu đại viện này từ nhỏ đã được hưởng điều kiện vật chất tốt hơn người khác, đá bóng được, chơi bóng rổ được, được mặc áo len và vải dạ mà người bình thường không mua nổi, tự nhiên cũng ít sợ hãi hơn người khác. Vậy mà lại dám đốt pháo, ném xuống chân người đi đường.
Có người giật mình, cũng có người tức giận trừng mắt, chúng lại cười ha hả hoàn toàn không coi ai ra gì.
Cố Thiếu Trân lại nắm chặt sợi dây nhỏ trong tay, kéo lấy Lâm Kiều cứ thế đi ngang qua bọn chúng.
Lâm Kiều theo bản năng nhìn Cố Thiếu Trân bên cạnh, sợ cô bé lại bị dọa.
Lâm Kiều hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, cô bé cứ thế đi thẳng cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cười phía sau nữa, mới chậm lại thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ này thật sự quá đáng yêu, khiến Lâm Kiều cong mắt cười, "Chị không sợ nữa à?"
Không ngờ Cố Thiếu Trân nghe vậy lại đỏ mặt, "Hôm trước bọn nó dọa chị, chị, chị cũng ngồi xuống."
"Chị cũng ngồi xuống?" Lần này Lâm Kiều thật sự bất ngờ, còn có chút vui mừng.
Cố Thiếu Trân ngượng ngùng gật đầu, "Học theo em, bọn nó ném pháo xuống chân chị, chị, chị liền ngồi xuống, giả vờ khóc."
Thật ra lúc đầu cô bé cũng sợ, nhưng nghĩ đến Kiều Kiều cũng không sợ, dù sao cô bé cũng là chị...
Kết quả là cô bé ngồi phịch xuống đất, đối phương ngẩn người ra, còn hỏi: "Mày cũng định học cái thói ăn vạ kia à?"
Cố Thiếu Trân nào dám nói gì, chỉ há miệng ra làm bộ muốn khóc, đối phương vậy mà lủi thủi bỏ đi.
Hôm đó cô bé ngồi trên đất rất lâu, mãi cho đến khi bọn chúng đi hết, mới đứng dậy, phủi tuyết và bụi trên người, đột nhiên cảm thấy những kẻ suốt ngày vây quanh bắt nạt cô bé, hình như cũng chẳng phải cái gì cũng không sợ.
Lâm Kiều nắm lấy tay cô bé, "Chị giỏi lắm, cái gì cũng có thể học được."
Vẫn là giọng nói trẻ con mềm mại đó, vẫn là ánh mắt sùng bái đó, Cố Thiếu Trân nghe vậy, mặt càng đỏ hơn.
Sau khi Lâm Kiều quay lại, tâm trạng rất tốt, nhìn thấy Quý Đạc liền nhào tới ôm lấy chân anh, "Anh Quý Đạc ơi!"
Quý Đạc đã hình thành phản xạ có điều kiện, "Khát nước, đói bụng, hay là muốn về nhà?"
"Chậc chậc, người có vợ nuôi từ bé quả nhiên khác biệt." Tô Chính ở bên cạnh nháy mắt trêu chọc anh.
Quý Đạc trừng mắt nhìn sang, Lâm Kiều cũng thò đầu ra từ phía sau chân anh, "Sao anh cứ nói chuyện này mãi vậy? Có phải ghen tị với anh Quý Đạc có, còn anh thì không đúng không?"
"Anh ghen tị với cậu ta làm gì? Ai thèm có vợ nuôi từ bé chứ?" Tô Chính xù lông cãi.
"Anh!"
"Cậu!"
Lâm Kiều và Quý Đạc đồng thanh phản pháo lại.
Điều này còn tức giận hơn một người nói, Tô Chính lập tức càng xù lông hơn.
Cố Thiếu Bình thì vẫn luôn mỉm cười ôn hoà ở bên cạnh, còn có Cố Thiếu Trân mím môi cười toe toét.
Trên đường về, Lâm Kiều nằm ở trên lưng Quý Đạc ngân nga bài hát "Tuổi thơ".
Cô thật sự rất vui vẻ, sự thay đổi của Cố Thiếu Trân đã cho cô thấy một khả năng khác, một khả năng xoay chuyển vận mệnh, bi kịch không lặp lại.
"Em đang hát gì vậy?" Tiếng bước chân giẫm lên tuyết phát ra tiếng ken két, Quý Đạc không nghe rõ.
Lâm Kiều đương nhiên cũng sẽ không nói, thấy anh bước vào nhà họ Quý, đưa tay nhỏ mũm mĩm chỉ vào góc mái hiên, "Anh Quý Đạc, em muốn nghe tiếng chuông."
"Sao hỏi một đằng em trả lời một nẻo vậy?" Giọng điệu của Quý Đạc không được tốt lắm.
Nhưng bây giờ Lâm Kiều đã hiểu anh phần nào, quả nhiên nói thì nói vậy, anh vẫn đặt Lâm Kiều xuống đất, sau đó tìm đúng góc độ chạy lấy đà, lấy chân đạp lên tường, giống như lần Lâm Kiều nhìn thấy.
Kết quả là mùa đông mặc nhiều quần áo, đế giày còn dính tuyết, anh bị trượt chân nên không với tới.
Không những không với tới, thiếu niên còn ngã xuống đất với tư thế không được đẹp mắt cho lắm, sắc mặt lập tức cứng đờ, nhìn về phía cô.
Lâm Kiều rõ ràng đọc được từ ánh mắt của anh "Chắc là cô không nhìn thấy đâu", nhịn không được, bật cười thành tiếng.