Lúc này cô ta mới cảm thấy mình mất mặt, nhanh chóng lại nói bù: “Tôi lại chưa nói sai, con bé đi liên tiếp mười ngày qua không về nhà, ai biết được đã đi đâu vậy.”
Bà Lý ở cách vách nhà Sơn Trà đã không quen nhìn dáng vẻ cô ta hay nói ra nói vào thế này, nhịn không được đứng ra nói: “Vợ Bình An à, trong khoảng thời gian này Sơn Trà đều ở nhà của cô gái cùng thôn kia, ở trấn trên đấy, hai ngày trước hai người họ còn cùng nhau đã trở lại một chuyến, cô tốt xấu gì cũng là chị của con bé, sao lại có thể nói bừa vậy.”
Tưởng Ngọc Trân thấy bản thân chỉ mới nói bậy Sơn Trà có một câu đã có người hướng về phía cô, lại nghe bà ấy nói Sơn Trà vẫn luôn đi theo Vương Ái Hồng ở trấn trên, tức giận đến mức dậm chân nhỏ giọng mắng: “Chuyện này có liên quan gì đến bà, quản được à, làm như có ai không đi qua trấn trên vậy, sáng sớm tối liền vào thành, có cái gì mà ghê gớm!”
Người hai bên xem náo nhiệt đều không muốn đắc tội, nhanh chóng tách ra đổi đề tài: “Không phải cô mới vừa nói Bình An đưa cho cô một cái túi hay sao? Như vậy chắc có không có ít tiền đúng không?”
Tưởng Ngọc Trân vừa nghe thấy lời này, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn.
Ngày hôm nay sở dĩ cô ta vui vẻ như thế là bởi vì cuối cùng Chu Bình An cũng đã rời đi rồi, lúc này bà cụ Chu cũng đã nằm liệt, trong nhà không giao cho cô nhất định là không được, cho nên trước khu Chu Bình An đã để lại cho cô ta một cái túi, trả lại cho cô ta mấy chục đồng tiền tiền lẻ.
Nói cầm trước tiền lẻ tiêu, nếu không đủ lại lấy từ trong túi đi.
Tiền còn tồn ở trong túi này đừng nói là ở trong thôn Tam Tuyền, chỉ là ở trấn trên thì đều là đồ hiếm lạ, thời buổi này nhà ai có trên mấy chục mấy trăm đồng cầm ở trong tay, như vậy đều có thể xưng là có tiền, chỗ nào có nhiều tiền để trong túi như thế.
“Như thế cũng không phải, nếu chỉ một chút, ai có rảnh để trong túi tiền.” Tưởng Ngọc Trân đắc ý ngửa đầu.
Cô ta đã xem trong túi kia rồi, vậy mà có nhiều hơn chín trăm đồng tiền đấy, việc này đối với người nhà bình thường có thể nói là có thể tiêu trong nhiều năm, cô ta có thể không để ý được hay sao.
Không được, ngày mai cô ta phải đi một chuyến vào trong thành, tự mua cho bản thân hai bộ quần áo, lại nghĩ cách đi đến trước mặt Sơn Trà làm sao để khoe ra một phen thật tốt, còn không phải là leo lên Vương Ái Hồng sao, mỗi ngày chạy lên trấn trên, còn ở trong nhà người ta, sẽ không thật sự cho rằng ở được hai ngày trên đó thì chính là người thành phố rồi đi.
Cô ta đang nghĩ ngợi tới chuyện đó, cửa sân nhà họ Chu mở ra, đứa con nhỏ Chu Bình An Chu Minh Kiệt từ bên trong đi ra, đi đến trước mặt Tưởng Ngọc Trân hít nước mũi nói: “Con đói bụng, muốn ăn cơm.”
Tưởng Ngọc Trân vừa nhìn thấy ba đứa nhóc này đã cảm thấy đau đầu, đang ở trước mặt người ngoài không tiện phát tác, chịu đựng xúc động muốn mắng người lặng lẽ trợn trắng mắt rồi nói: “Dì đang bận bịu, nếu đói bụng để anh con làm đi.”
Sơn Trà kia khi còn nhỏ bảy tám tuổi đã biết nấu cơm, Chu Bình An cũng đã đi rồi, ba anh em này sẽ không còn trông cậy vào cô ta đúng không?
Chu Minh Kiệt lại không động đậy: “Anh trai không biết làm, tôi muốn ăn canh trứng!”
Tưởng Ngọc rân không kiên nhẫn, còn phải giả vờ giả vịt: “Minh Kiệt nghe lời đi, trong nhà chỉ có mấy con gà như vậy, một ngày đẻ không được mấy trứng, ngày hôm qua con đã ăn rồi, cũng không thể ăn mỗi ngày được có đúng không?”
Chu Minh Kiệt lại không thuận theo không buông tha: “Tôi muốn ăn canh trứng! Bà nội đã nói, đây là gà nhà tôi, nó đẻ bao nhiêu trứng thì đều là của tôi, tôi muốn ăn canh trứng!”
Chu Minh Kiệt vừa nói vừa đá chân, Tưởng Ngọc Trân trốn tránh không kịp, bị thằng bé đá trúng vào chân, cô ta đau đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt biến đổi, một phen xách theo cổ áo Chu Minh Kiệt đem người xách lên.
Chu Minh Kiệt gân cổ lên khóc lên, Chu Minh Quân đột nhiên đẩy cửa ra, hung hăng đẩy Tưởng Ngọc Trân một phen rồi nói: “Dì đang làm gì vậy hả! Dì còn muốn đánh Minh Kiệt, tôi phải nói cho ba biết, dì là một người phụ nữ tồi!”
Tưởng Ngọc Trân bị đẩy đến lảo đảo, tức giận đến mức đỉnh đầu đều bốc khói.
Thằng nhãi ranh chết bầm này, cô ta vẫn còn chưa có đánh, kêu to để làm cái gì?
Mà ngại còn ở trước mặt người ngoài, cô ta vẫn còn phải giả vờ.
Người nói chuyện cùng với cô ta cảm thấy tình hình không đúng, nhanh chóng đứng ra khuyên can một tiếng: “Trẻ con muốn ăn thì cứ làm cho nó ăn đi, không phải Bình An cho cô một túi tiền rồi sao. Một cái trứng gà mà thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Nghĩ đến túi tiền, Tưởng Ngọc Trân mới miễn cưỡng đem tính tình thu hồi lại, giả bộ một bộ dáng mẹ kế hiền huệ rồi nói: “Được rồi được rồi, ăn ăn ăn, hiện tại sẽ làm cho mấy đứa ăn.”
Nói rồi nhìn về phía người nọ cười gượng một tiếng, một tay lôi kéo vào một cái phòng.
Tạ Tri Viễn đem xe đẩy mạnh ra sân, không chờ đến khi Sơn Trà đem cửa đóng lại, anh nhào lên tới muốn thân mật với cô, bị Sơn Trà ghét bỏ đẩy cái trán rồi nói: “Đi tắm rửa trước đi, một thân mồ hôi.”
“Một chút đi rồi thân mật một chút.”
Tạ Tri Viễn không thuận theo không buông tha đem người ôm lấy, hung hăng hôn miệng Sơn Trà một chút, lúc này mới đem đồ vật buông xuống, đi vào trong viện múc nước tắm rửa.
Sơn Trà cho rằng tốt xấu gì anh cũng sẽ đi nấu một nồi nước nóng, kết quả từ trong phòng đi ra thì chỉ thấy anh từ giếng gánh hai thùng nước lạnh, quần cũng không cởi, cứ như thế mà đứng ở bên cạnh tường viện dùng nước lạnh dội lên trên mình.
Lúc này thời tiết cũng đã trở lạnh, cô muốn uống nước cũng đều phải uống nước ấm, Tạ Tri Viễn thì hay rồi, anh dùng nước lạnh để tắm rửa luôn.
“Lười giống như anh, ngay cả nước cũng không nấu, nếu như bị cảm lạnh rồi thì cũng không cần khoe khoang tài cán gì.”
Chờ anh tắm rửa xong rồi, Sơn Trà đưa cho anh khăn lông rồi nói.
Tạ Tri Viễn cười hắc hắc: “Không có việc gì, trước kia đều tắm rửa như thế mà.”
Thân thể anh cường tráng, trước nay chưa từng bị cảm lạnh qua.
Anh nhận lấy khăn lông, xoa xoa đầu rồi lại nói.
“Nước em đã nấu ở trong nhà bếp rồi, vừa vặn buổi tối anh có thể...”
Lời này vẫn còn chưa nói ra thành lời, thân thể Tạ Tri Viễn lại đột nhiên cứng lại rồi, bởi vì bàn tay trắng nõn của Sơn Trà đang đặt chính là ở trên bụng nhỏ của anh, còn giống như đang đổ thêm dầu vô lửa mà sờ sờ cơ bụng anh.
Sơn Trà đang muốn cảm thán dáng người của Tạ Tri Viễn thật tốt, chỉ thấy Tạ Tri Viễn chỉ là bị trêu đùa phát hỏa dáng vẻ giống như một con hổ muốn vồ tới ăn thịt người, đem cô ôm một cái đã ôm vào phòng.
Sơn Trà: “...”
Ban ngày ban mặt, làm sao mà cô lại quên mất người này căn bản chịu không nổi trêu chọc, lần này thì hay rồi, đã trêu chọc quá mức rồi.