Trong tay bọn họ cầm hóa đơn, phần lớn là mua mấy món đồ trang sức mà Bạch Vi phối với quần áo.
"Bà chủ, tôi muốn mua tất cả đồ trang sức phối với chiếc váy này!"
"Bà chủ, tôi muốn mua kẹp tóc cùng trâm cài ngực phối với chiếc áo khoác này!"
Bạch Vi cùng Thẩm Quyên lập tức đi giới thiệu với bọn họ xem nên phối như thế nào.
Nhưng mà trong cửa hàng của Bạch Vi có nhiều trang sức như vậy, cũng không chỉ có mấy món trang sức mới được treo lên, trong lúc khách hàng đang chọn thì họ cũng xem những món trang sức khác, nếu cảm thấy thích thì bọn họ sẽ mua một hai món.
Lần này coi như không cần Bạch Tường Vi tới thì Bạch Vi cũng biết, chắc chắn là mấy bộ quần áo kia được bán rất tốt.
5h40 chiều, Bạch Vi để mẹ về nhà, sau đó ở trong cửa hàng tính toán một chút, quét dọn vệ sinh xong thì đóng cửa hàng.
Mặc dù hôm nay đóng cửa hàng tương đối sớm, nhưng mà Bạch Vi đã tính toán sổ sách hôm nay, thu nhập của hôm nay là 15 tệ rưỡi. Là ngày buôn bán tốt nhất trong tuần này.
Nhìn thấy ngoài đường phố không có nhiều người thì Bạch Vi liền đóng cửa hàng sớm về nhà.
Lúc về đến nhà, vừa mới 6h30, Lục Tư Đình đang làm cơm tối ở trong nhà.
Trong phòng bếp có mùi thơm của thức ăn, lan tỏa ra bên ngoài cửa, còn có thể nhìn thấy bóng đáng của Lục Tư Đình đang bận rộn.
Hôm nay sau khi phối đồ ở cửa hàng quần áo của Bạch Tường Vĩ thì Bạch Vi đoán rằng công việc buôn bán sẽ khởi sắc, nhưng mà không nghĩ tới, cô lại có thể bán đồ nhanh như vậy.
Nên nói không hổ là nữ chính của thế giới này sao?
Cửa hàng trang sức của cô có bao nhiêu khách, chỉ có thể nói là cửa hàng của Bạch Tường Vi có nhiều khách hơn bên cô rất nhiều.
Hơn nữa lợi nhuận của một bộ quần áo cũng lớn hơn lợi nhuận của một món trang sức rất nhiều.
Nhưng mà, trên cơ bản là bây giờ hai cửa hàng đã bị trói lại với nhau, hơn nữa Bạch Vi thích làm trang sức, cho nên khi nhìn thấy đồ mình làm ra được bán rất tốt thì cô cũng vui vẻ.
ebookshop.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Đi đến phòng bếp, Bạch Vi ngang nhiên xông qua.
"Lục Tư Đình, anh đang làm món gì vậy?" "Còn bao lâu nữa thì chúng ta mới ăn cơm?"
"Thơm quá, Lục Tư Đình, khả năng nấu ăn của anh thật tuyệt vời!"
Bạch Vi không ngừng tìm chủ đề, nhân lúc Lục Tư Đình không nhúc nhích nhìn chằm chằm lửa thì hơi hơi nhón chân lên, hôn một cái lên mặt của anh.
Lục Tư Đình đè cảm xúc của mình xuống, bất đắc dĩ nói: "Tổ tông à, anh đang nấu cơm, lát nữa nấu xong thì anh sẽ đi chơi với em có được không?"
Bạch Vi bĩu môi, hầm hừ tức giận nói: "Em cũng đâu có quấy rối anh, anh nấu cơm khổ cực như vậy, hay là em giúp anh xào rau nhé!”
Bạch Vi muốn xào rau?
Chỉ sợ không phải xào rau, là anh nghe lầm đấy!
Lục Tư Đình vốn cho rằng cô đang đùa. Nhưng khi anh quay đầu nhìn lại, thấy Bạch Vi đang thật sự chuẩn bị đi cầm rau để đi thái thì anh vội vàng đi qua lấy rau lại.
"Được rồi được rồi, tổ tông của anh ơi, bây giờ em đi ra phòng khách ngồi đợi một lát có được không? Anh làm sắp xong rồi, em ngoan ngoãn chút, một lát nữa là có thể ăn cơm rồi."
Lục Tư Đình dỗ dành, Bạch Vi cũng phát hiện hình như mình đang quấy rối cho nên ngoan ngoãn đi ra.
Hôm nay là thứ tư.
Bạch Vi lại dính người nũng nịu như thế, ngoại trừ bởi vì hôm nay làm ăn khá nên cảm thấy vui vẻ thì còn bởi vì lúc trước cô đã bàn bạc với Lục Tư Đình, mỗi tuần hai lần, giữa tuần một lần. Cho nên hôm nay Bạch Vi mới đặc biệt đóng cửa về sớm một chút.
Thật không nghĩ đến, căn bản là Lục Tư Đình vốn không để cô bám dính.
Đương nhiên là anh biết hôm nay là ngày gì, nhưng bây giờ hai người đều chưa ăn cơm, không thích hợp làm cái khác.