Chương 22 - Cầu Hôn
Lục Hương và mẹ Lục lập tức đứng dậy, còn chưa đợi họ lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói dung tục: “Em Lục Hương, anh nhớ em chết mất.”
Buổi tối cực kỳ dọa người.
Lục Hương vừa tức vừa sợ, hét to: “Có lưu manh.”
Lục Đại Niên vẫn chưa ngủ, lập tức cầm một cây gậy xông ra: “Ai?” Ông tức giận quát to.
Lúc Lục Đại Niên cầm gậy đi ra, Lâm Mộc hớn hở: “Chú, làm gì vậy, chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà.”
Câu nói đó khiến Lục Đại Niên buồn nôn đến sặc: “Ai là người một nhà với cậu?”
Lâm Mộc nói: “Sau này con cưới Lục Hương, không phải được rồi sao.”
Lục Đại Niên tức tới tái mặt, lửa giận dâng lên nào còn quan tâm cái gì, vung gậy lên muốn quất lên người anh ta, lúc vung lên cũng có thể nghe thấy tiếng xé gió.
Sao Lâm Mộc có thể để ông đạt được, tránh rồi chạy, dù vậy anh ta vẫn không chịu thôi: “Chú, ngày mai con sẽ tới cầu hôn.”
Vừa thấy tên lưu manh khốn này còn muốn tiếp tục, ông nói: “Nếu cậu dám tới, tôi đánh gãy chân chó cậu.”
Lâm Mộc suýt chút bị gậy gỗ đánh trúng, lăn lê bò lếch leo tường đi ra.
Lục Đại Niên tức chết, còn mở cửa đuổi ra ngoài mấy mét.
Tên lưu manh Lâm Mộc này, ở trong thôn chỉ làm loại chuyện trộm gà bắt chó, chạy nhanh là chiêu thức bảo vệ mạng của anh ta, Lục Đại Niên không đuổi kịp liền quay về.
Tới nhà, ông đi an ủi Lục Hương và mẹ Lục bị dọa sợ trước.
Ông muốn nói lưu manh khốn nạn đã bị ông đuổi đi. Nhưng đối mặt với ánh mắt trong veo dưới ánh đèn của Lục Hương, không nói được lời gì, hung hăng tát cho mình một bạt tai.
“Cha.” Lục Hương giật mình.
Lồng ngực Lục Đại Niên phập phồng lên xuống, giống như có vô số lời muốn nói, mở miệng lại không thốt lên được chữ nào: “Cha có lỗi với con.”
Nếu không phải ông bị dở hơi, đồng ý chuyện bà nội Lục tráo dâu, sao ngay cả lưu manh cũng dám khi dễ Lục Hương.
Nếu loại lưu manh này rêu rao bừa bãi bên ngoài, danh tiếng của Lục Hương sẽ bị ảnh hưởng!
Mẹ Lục biết Lục Đại Niên đang nghĩ gì, nói: “Hôm nay tôi ngủ với Hương Nhi.”
Lục Đại Niên sợ lâm Mộc lại quay lại: “Buổi tối tôi không ngủ, gác đêm ở đây.”
Lục Hương nói: “Cha, cha vẫn nên đi ngủ đi, ngày mai còn phải ra đồng làm việc.”
Chỗ họ vẫn còn chế độ điểm công, nếu thức đêm không ngủ, chắc chắn ngày mai không chịu đựng nổi.
Mẹ Lục nói: “Đúng, ông về ngủ đi, có chuyện tôi gọi ông.”
Lục Đại Niên nghe vậy, lau nước mắt rồi mới về phòng.
Lục Hương và mẹ Lục sợ phí điện, lúc ngủ liền tắt đèn, Lục Hương ở trong bóng tối có hơi mất ngủ.
Lâm Mộc là cháu của bác gái Lục, anh ta vốn là người tật xấu gì cũng có. Kiếp trước Lục Hương điên chạy lung tung, Lâm Mộc liền muốn cưỡng bức cô ấy, Lục Hương chạy mãi lên núi, nhảy xuống tự vẫn.
Cái loại con sâu làm rầu nồi canh này, không thể để anh ta được hời.
Lục Hương biết anh ta luôn theo một số lưu manh rải đinh chặn đường cướp giật trên quốc lộ.
Thập niên 80, nếu bắt được sẽ bị nghiêm đánh, tự có người trị họ.
Nhưng bây giờ cô chỉ vừa mới thành niên, làm sao có thể để người khác tin cô đây?
Lục Hương nghĩ hơn nửa đêm, đợi khi trời sáng, mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau liền nghe bên ngoài có tiếng của đàn ông và tiếng mẹ Lục đan vào nhau. Cô muốn mở mắt ra, nhưng thực sự quá uể oải rồi.
Nhưng lại có thể cảm giác được có người vào nhà, giống như nhìn cô một lúc. Qua một lúc lâu, cảm giác bị nhìn chằm chằm đó biến mất, cô mới ngủ sâu.