Chương 4 - Tới Nhà Họ Lục Đòi Người
Người nhà họ Phó cũng ngơ ra.
Nhìn thấy mọi người đều không có ý tưởng gì, anh cả Phó nói: “Mẹ, vừa nãy mẹ hét như thế hàng xóm láng giềng đều nghe thấy rồi, hôm qua mới tổ chức hôn lễ, bây giờ xảy ra chuyện này để người ta chê cười, phải nghĩ cách mới được.”
Tiêu Thái Liên nói: “Con tưởng không ầm ĩ thì người ta không chê cười? Đây là muốn bảo con mẹ làm con rùa rụt cổ, mẹ không nuốt trôi cơn giận này.”
Tiêu Thái Liên còn trẻ đã ở góa, một mình nuôi lớn bốn đứa con trai, bây giờ đứa con trai nhỏ nhất cũng cưới vợ, vất vả suốt những năm qua ngậm miệng không nói, nhưng chưa từng chịu uất nghẹn lớn như thế này, nhà họ Lục hiếp người quá đáng!
Lúc này, Lục Hương nói: “Con biết mọi người tức giận, chuyện này bà con đuối lý, bà ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Nói không chừng còn muốn trả đũa, như thế này, anh cả Phó anh vào trong huyện mời cảnh sát. Anh hai Phó, anh đi mời trưởng thôn và bí thư thôn.” Lời cô nói vừa rõ ràng vừa dứt khoát.
Người nhà họ Phó ngơ ra, Lục Hương nói: “Trong chuyện này, người bị hại không chỉ có nhà họ Phó các người, còn có nhà con, chúng con đã ra riêng rồi, bà con lại vì tham sính lễ mà dùng cách này, hại con rơi vào bước đường bất nhân bất nghĩa. Bà ấy căn bản không nghĩ tới sống chết của con.”
Người nhà họ Phó không ngờ Lục Hương lại có suy nghĩ này, người nhà họ Phó đều biết Lục Hương gả thay là trèo cao nhà họ Phó, không ai nghĩ Lục Hương không muốn.
Trong lòng Phó Cầm Huy cảm thấy kỳ quái, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Hương, tựa như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô.
Chị cả Phó nói: “Cha mẹ Lục Hương đều là người thành thật.” Chị ấy là phụ nữ, càng thêm đồng cảm với chuyện này, tuy nói bây giờ là xã hội mới, không dìm chết phụ nữ như quá khứ, nhưng lời nói con người rất đáng sợ.
Nếu thật sự ầm ĩ ra, không chỉ người nhà họ Phó mất mặt, cả đời Lục Hương cũng phải đội tội danh câu dẫn anh rể tương lai, trong trắng coi như bị hủy.
Tiêu Thái Liên thấy tất cả mọi người vẫn còn ngơ ra đó, nói: “Mau đi, thằng cả con đến nhà cậu con mượn xe đạp, đi mau về mau, đã bị người ta ức hiếp tới tận cổng nhà rồi.”
Anh cả và anh hai Phó vội vàng xuất phát.
Chị ba Phó nói: “Mẹ, mẹ bớt giận, giận ốm người không có đáng. Con cảm thấy em gái Hương Hương nói có lý, chuyện này chúng ta có lý, không thể để họ chế ngược lại chúng ta, còn phải nghĩ đối sách.” Sau đó đỡ mẹ chồng ngồi xuống.
Xa xa liền nghe bên ngoài có người gõ cửa, nhìn từ nhà bếp ra, là hàng xóm.
Tiêu Thái Liên nói: “Thím Lưu con thích cười chê người ta nhất, các con đừng nói gì cả, không thể đánh rắn động rừng.”
Chị ba Phó nói: “Mẹ, con đi.”
Tiêu Thái Liên còn có thể không biết vợ thằng ba, chị ta vạ miệng nhất, nói: “Vợ thằng cả, con đi, đuổi người đi, đóng cổng lại.”
Chị ba Phó bĩu môi, có hơi không cam lòng.
Chị cả Phó ra ngoài, bầu không khí trong nhà vô cùng căng thẳng. Tiêu Thái Liên nói với Lục Hương: “Cô đừng tưởng đã lên giường của thằng tư, chúng tôi sẽ nhận cô làm con dâu, chuyện này muốn trách thì trách bà cô.” Người nhà họ Phó không biết chuyện hai người họ chưa viên phòng, Phó Cầm Huy cũng không giải thích.
Chị ba Phó ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, có gì không thể nói trước mặt, cứ phải giở ba cái trò đê hèn này.”
Anh ba Phó ở bên cạnh hung hăng dùng cánh tay chọc chị ta: “Cái miệng hỏng này của em đừng nói nữa, không nhìn thấy mặt chú tư đã đen thui rồi sao.”
Chị ba Phó nhìn Phó Cầm Huy một cái, quả nhiên sắc mặt đã sắp đen như đít nồi, cũng không nói gì nữa.
Qua một lúc, chị cả Phó đi vào, nói: “Mẹ, vừa nãy thím Lưu nói sao nhìn thấy Lục Chiêu Đệ giặt đồ bên sông, còn nghĩ nhà chúng ta hà khắc với con dâu mới nữa?”
Nào có ai ngày đầu tiên đã bắt người ta đi làm việc, nói ra sẽ khiến người ta cười chê.
Tiêu Thái Liên thở hồng hộc nói: “Không giấu được nữa, đi, tìm nhà họ Lục đòi người.”