Chương 9 - Tố Cáo
Chị ba Phó nói: “Ồ, đừng gọi tôi là chị ba, chúng ta không phải người một nhà.” Con người chị ta sáng suốt lanh lợi, nhà họ Phó vẫn chưa chia nhà, ba trăm tệ tiền sính lễ đó do mẹ chồng Tiêu Thái Liên rút từ trong khoản chung ra, còn bị người ta tính kế, chị ta cũng uất ức.
Lục Chiêu Đệ có một gương mặt tròn, người già trong thôn thích kiểu mặt tròn này, trông có phúc tướng.
Cộng thêm bác gái Lục chỉ cần có thời gian sẽ nói với người trong thôn rằng con gái nhà bà ta hiếu thuận cỡ nào, lâu dần, ấn tượng mọi người dành cho cô ta đều rất tốt.
Bây giờ xem ra, thật sự không bằng Lục Hương, Lục Hương không nhu nhược giống như trong tưởng tượng của mọi người, người cũng xinh đẹp. Cũng không biết mẹ chồng nghĩ thế nào, bỏ một bảo tàng như vậy không cưới, lại đi cưới một đứa nhiều mưu mẹo này, bị người ta dàn xếp.
Lục Chiêu Đệ chỉ đành giả bệnh theo ra ngoài.
Ra ngoài nhìn thấy mẹ ruột khóc thành như thế, nước mắt cô ta cũng chảy xuống, người không biết còn tưởng đã chịu ấm ức lớn nhường nào.
Con người luôn thích đồng cảm với kẻ yếu, vừa thấy cô ta khóc, càng thêm chứng tỏ người nhà họ Phó hùng hổ bức người.
“Phải tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
“Đều là người một thôn, đâu thể ép vào chỗ chết chứ?”
“Chứ gì nữa.”
Tiêu Thái Liên nghe những lời này, suýt chút tức ngất.
Chị ba Phó nói: “Chuyện này không rơi vào người các người, tự nhiên khi không nhà các người cưới dâu bị người ta tráo đổi, tôi xem thử ai có thể nuốt trôi cục tức này?”
Một câu nói khiến người khác không dám nói gì.
Lục Hương nhìn Lục Chiêu Đệ, quần áo mặc bình thường đều là vải mịn, mà tuy cô xinh đẹp hơn Lục Chiêu Đệ nhưng lại ăn mặc bần hàn xám xịt.
Đều ở độ tuổi như hoa, Lục Chiêu Đệ sửa soạn khác biệt hẳn, dựa theo lời trong thôn mà nói, giống như người thành phố.
Tiêu Thái Liên nói: “Lục Chiêu Đệ, cô có ý gì?”
Lục Chiêu Đệ đáp: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm, nhưng con cũng không ngờ thím ra tay nặng như thế, còn đánh mẹ con bị thương, trong lòng con không chấp nhận nổi, không thể nào sống với Phó Cầm Huy được nữa.” Lời này nói vô cùng cứng rắn, nếu đã có thể cự tuyệt được mối hôn sự tốt như vậy, chắc chắn trong nhà có tính toán khác.
Tiêu Thái Liên thờ ơ nói với bà nội Lục: “Nếu đã như vậy, đồ tôi không lấy nữa, ba trăm tệ kia bà phải trả cho tôi.”
Bà nội Lục nói: “Không thể nào, các người đánh chúng tôi thành thế này, chút tiền này không đủ đền nữa.”
Bác gái Lục nhìn thấy con gái ruột, lửa giận cũng cháy lên theo.
Vô cùng có cảm giác ưu việt nhìn Lục Hương nói: “Lục Hương quả thật không thể so với con gái tôi, nhưng tốt xấu cũng là một cô gái xuân thì, sao nào, Phó Cầm Huy của các người đã ngủ rồi, bây giờ trở mặt không nhận người, ở đây ăn cơm bá vương sao?”
Vừa nãy bà ta bị đánh, mất hết mặt mũi, nói chuyện cũng chua ngoa đanh đá hơn, một câu nói đắc tội hai người.
Cha mẹ của Lục Hương không chịu đựng nổi, khóc lóc xin bác gái đừng nói nữa: “Chị nói như vậy, Hương Nhi nhà tôi làm sao làm người nữa?”
Bác gái Lục nói: “Chuyện đã làm rồi, còn sợ nói?”
Lời vừa dứt liền nghe thấy một tiếng bạt tai giòn giã đánh lên mặt của bác gái Lục.
Mặt bác gái Lục bị đánh lệch sang một bên, sau đó tức giận nói: “Mày dám đánh tao?”
Lục Chiêu Đệ cũng tức điên.
Lục Hương nói: “Bà nói loại lời này, đáng đánh. Tôi biết bà coi thường cha mẹ tôi, cũng coi thường tôi. Nhưng người đi chân trần không sợ kẻ mang giày. Lời nói vừa nãy, bà nói Lục Chiêu Đệ sao?”
“Bây giờ cho dù nhà họ Phó không tố cáo bà, tôi cũng sẽ tố cáo bà lừa bán cháu gái.”
Bác gái Lục và bà nội Lục bị cô chụp cái mũ lớn này, choáng ngất.
Sau đó lại nghe Lục Hương nói: “Chị gái tôi là cô gái thành thật nhất cả thôn, bị các người sắp xếp gả cho một lão già có con ở ngoài thôn, làm việc còn bị đánh. Các người lại dùng tiền sính lễ xây nhà lớn. Chị hai tôi bị các người gả cho một gã què, mua một chiếc xe đạp, người trong thôn đều biết sức khỏe tôi không tốt, bà sợ không bán được giá tốt, diễn một vở kịch dời hoa tiếp gỗ. Xảy ra chuyện rồi, các người rụt cổ vào trong mai, danh xấu đều để tôi gánh!”