Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Dịch)

Chương 30: Không Cần Thực Hiện Hôn Ước

Chương 30: Không Cần Thực Hiện Hôn Ước
"Mẹ, cô ấy không phải là thiên kim nhà ai, chỉ là một cô gái rất có lòng cầu tiến. Cha cô ấy là một kẻ vô liêm sỉ, vì người phụ nữ khác mà từ bỏ mẹ của cô ấy, nhưng mẹ của cô ấy rất kiên cường, một mình nuôi dưỡng hai chị em lớn lên."
"Là người hiếu thuận, thông minh, tự tôn tự ái. Cô ấy thật sự là một người rất tốt, mẹ, con tin rằng sau khi mẹ gặp cô ấy nhất định cũng sẽ thích cô ấy."
Nói đến bạn gái, giọng nói của Tưởng Lục trở nên vô hạn ôn nhu, cách điện thoại cũng có thể làm cho người nghe cảm nhận được tình cảm của hắn.
Tưởng Lục biết rõ mẹ mình có chút thiên kiến về môn đăng hộ đối, nhưng hắn không biết là đó là một vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào.
Hắn kết giao bạn bè cũng không cùng tầng lớp, càng coi trọng học thức nhân phẩm của đối phương, cha mẹ đối với điều này cũng vô cùng đồng tình, đối với mấy người bạn của hắn từ trước đến nay đều hòa ái thân thiết.
Họ từng không chỉ một lần ca ngợi những người xuất thân thấp nhưng đã cố gắng hết sức để thay đổi hiện trạng.
Cũng đã lấy những người này làm gương để dạy hắn không được kiêu ngạo và tự mãn, càng không thể kéo thấp tầm mắt, bất cứ lúc nào cũng nhất định phải suy nghĩ cho tương lai, mà không phải là cùng đám người Hàn Lặc quần là áo lượt kia tranh dành khí phách.
Tưởng Lục chưa từng hoài nghi việc bọn họ không đồng ý huỷ bỏ hôn ước, đơn giản là vì không muốn phá hư giao tình của hai nhà.
Nếu Túc Miểu đã không phải là con gái của chú Túc, tự nhiên sẽ không còn buộc hắn phải thực hiện hôn ước.
Về phần Túc An?
Nếu thật sự đúng như lời em gái nói, trong nhà tuyệt sẽ không để cho hắn lấy một người mới chỉ miễn cưỡng học xong trường cấp hai.
Cha cùng chú Túc có giao tình sâu hơn cũng sẽ không lấy chuyện chung thân đại sự của hắn ra nói giỡn.
Mà trong ấn tượng của hắn chú Túc là một người chính trực, cũng không làm việc thiên vị, càng sẽ không ép buộc.
Nghĩ được như vậy, Tưởng Lục giống như được khích lên, mắt chứa chờ mong:
"Mẹ, mẹ cùng cha luôn dạy cho con biết, làm người quan trọng nhất là phẩm hạnh, Đại Mạn chính là một cô gái như vậy."
Tưởng mẫu: "..."
Biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi rồi lại thay đổi, nói ra những lời nói lại tràn đầy yêu thương, hơi kinh ngạc nói: "Như vậy ah, mẹ tin tưởng ánh mắt của con, bất quá nhà chúng ta dù sao cũng cùng Túc gia có ước định..."
"Mẹ, con không thích Túc Miểu, lại càng không thích cái gì Túc An kia "
"Con trai, con không nên trách mẹ lải nhải, Đại Mạn rất tốt, vậy em trai của con bé thì sao?"
"Em trai của cô ấy… Không bằng cô ấy."
Mẹ Tưởng đôi mắt hơi trầm xuống, giọng nói lại càng thêm nhu hòa: "Con trai, con muốn kết hôn với ai mẹ cũng không có ý kiến, mẹ chỉ hi vọng con hạnh phúc. Nhưng truy cầu tình yêu cũng phải cân nhắc trách nhiệm của mình. Trước khi cùng Túc gia giải trừ hôn ước, con chớ khi dễ con gái nhà người ta. Tưởng gia không thể phát sinh chuyện chưa kết hôn mà có con, con phải chịu trách nhiệm với chính mình, cũng là trách nhiệm đối với con gái người ta."
"Mẹ, mẹ yên tâm, con cùng cô ấy không có..."
Tưởng Lục vui mừng: "Mẹ, nói như vậy mẹ đã đáp ứng?"
Mẹ Tưởng có chút bất đắc dĩ: "Đúng, đã đáp ứng. Con không thích túc An, miễn cưỡng kết hôn cũng sẽ không tốt đối với người ta. Nếu phải buộc con thực hiện hôn ước..., mẹ và cha con ngược lại không có mặt mũi mà gặp chú Túc cùng dì Liễu của con."
Tưởng Lục mừng rỡ lại nịnh nọt tâng bốc một hồi, cảm thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ bao dung như vậy.
Dỗ dành cho mẹ Tưởng cười đến không ngừng được.
Nhưng mà điện thoại vừa cắt đứt, nụ cười vui vẻ trên mặt mẹ Tưởng chậm rãi cứng lại, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tưởn Cầm tựa ở góc tường nghe lén gấp gáp nhảy ra ngoài, hưng phấn reo lên: "Mẹ, anh trai thực sự không cần lấy đồ nhà quê kia rồi hả?"
Mẹ Tưởng thò tay gõ một cái trên trán cô, tức giận mà khiển trách: "Đồ nhà quê là câu con nên nói sao?"
"Ối." Tưởng Cầm nhe răng trợn mắt, bụm lấy cái trán mà ủy khuất ba ba: "Con lại không mù, cô ta chính là đồ nhà quê. Ngoài sáng trong tối ngầm nịnh nọt con muốn nghe được chuyện của anh trai coi như xong, còn một bộ dạng thanh cao, giống như cùng con nói chuyện phiếm là một chuyện miễn cưỡng cỡ nào, thật sự là mũi heo chọc vào hành tây. —— so với Túc Miểu còn làm người ta chán ghét hơn."
Mẹ Tưởng xụ mặt: "Tưởng Cầm! Mẹ thấy con cũng ngứa da rồi."
"Đã nói con bao nhiêu lần rồi, cô gái nhỏ đừng để cái miệng nhỏ nhắn bá bá khắp nơi nói xấu, không thích liền ít lui tới. Con chân trước quấn lấy người ta một khối chơi, chân sau liền nói huyên thuyên, con cảm thấy đây là bộ dạng một cô gái nên có sao?"
Cũng không biết vấn đề ở đâu.
Cùng một phương pháp giáo dục, con trai thì đoan chính đứng đắn, là đứa trẻ nổi bật nhất trong số những người cùng lứa tuổi ở đại viện. Con gái lại lớn lên đầu đường cuối ngõ, là người nhiều chuyện.
Mẹ Tưởng buồn bực không thôi. Cũng đau đầu cực kỳ.
Cũng may con nhóc này ở trước mặt người ngoài còn có thể miễn cưỡng giả trang bộ dạng thục nữ, còn có mấy phần khí độ của con cái cán bộ, nếu không bà cũng bị tức chết.
Tưởng Cầm dậm chân, không thuận theo: "Mẹ ~~~ Con có nghe lời mà, con cũng không ở bên ngoài nói lung tung ah, đây không phải là đang ở trong nhà mình sao? Con cũng đang ở nhà mình còn phaỉ giả vờ giả vịt làm gì, không thể tùy tiện đánh giá người mình không thích, như vậy cuộc sống còn có ý gì nữa, mẹ đem con nhét trở về một lần nữa đầu thai là được."
Cái bộ dạng lưu manh này, mẹ Tưởng thật đúng là không có biện pháp.
Lại vừa khó chịu vừa mâu thuẫn.
Mà Tưởng Cầm phát giác được bà buông lỏng, lại vươn người đi qua ôm bả vai của mẹ, làm nũng hỏi: "Mẹ, anh trai con nói có người yêu rồi hả? Mẹ thật sự không phản đối à? Vậy Túc An kia làm sao bây giờ, con thấy cô ta muốn vào nhà chúng ta, con cảm thấy được…"
Mẹ Tưởng liếc cô, cảnh cáo nói: "Đừng có con cảm thấy rồi, bớt tò mò đi. Chuyện hôn sự của con và anh trai đã mẹ và ba của con quản."
Chồng mình suy nghĩ sâu xa, đi một bước xem mười bước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất