Chương 43: Khảo Nghiệm Tên Nhóc Kia.
Túc Trì tắm rửa xong đi ra, chỉ thấy Ngô Hồng Ngọc nửa nằm nửa ngồi ở trên giường ngẩn người, anh đem khăn mặt ném qua, đưa cái đầu ẩm ướt thuần thục mà hướng trong ngực cô nằm xuống: "Đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy."
Ngô Hồng Ngọc cầm khăn mặt, máy móc giúp anh lau tóc: "Nghĩ Hàn Lặc cùng em gái."
"... ? ? ?" Túc Trì nảy lên thoáng một phát, nửa người trên liền ngồi thẳng, quay đầu hỏi: "Hàn Lặc? Em gái? Em sao có thể đem hai người kia kéo thành một khối?"
Ngô Hồng Ngọc tức giận mà liếc anh, khăn mặt nện vào trên mặt anh: "Thật dễ nói chuyện, cái gì gọi là em đem hai người họ kéo vào một khối, là An An nói, Hàn Lặc giống như đối với Miểu Miểu có hứng thú."
"Cái gì? Hàn Lặc vừa ý em gái rồi hả? Anh biết ngay tên nhóc kia không có lòng tốt như vậy, vô sự mà ân cần, thì không phải phạm tội cũng là đạo chích."
Ngô Hồng Ngọc thấy anh như vậy, nhanh chóng thò tay che miệng anh.
"Anh nói nhỏ chút, hơn nửa đêm ồn ào cái gì vậy, Hàn Lặc cũng không kém ah, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn của cải có của cải."
Túc Trì trừng mắt, mặt cau có: "Em thì biết cái gì, phụ nữ chính là tóc dài kiến thức ngắn. Em tưởng Hàn gia thái bình ah, loạn lắm."
Ngô Hồng Ngọc nghe xong, tràn đầy sưc mạnh, ôm cánh tay Túc Trì thúc giục anh tiếp tục.
Túc Trì: "Bên ngoài nói cái gì mà Hàn thủ trưởng thiên vị đứa con út, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đều là giả dối. Hàn thủ trưởng coi trọng nhất là con trưởng Hàn gia, Hàn Thành Thanh. Em xem người Đàm gia tại sao lại lo lắng cho Hàn Lặc như vậy, trong đó thực xảy ra chuyện đấy."
Ngô Hồng Ngọc không tin.
Túc Trì: "Hắc, ánh mắt này của em có ý gì vậy ah. Em động não ngẫm lại xem, Hàn Lặc nếu thực sự được coi trọng..., Hàn thủ trưởng vì cái gì mà không để cho hắn ở trong quân trải đường, ngược lại đem tất cả tài nguyên có được đều cho Hàn Thành Thanh. Không trải đường coi như xong, việc Hàn Lặc muốn làm binh cuối cùng còn bị cha ruột áp xuống dưới, đối với bên ngoài nói là mẹ Hàn Lặc không nỡ hắn đi chịu khổ. Lúc này, bản thân Hàn Lặc mới vụng trộm đi xuống nông thôn, nhiều năm như vậy Hàn gia cũng không chủ động đem người gọi trở về, đây là ăn không được khổ? Hàn gia, phiền toái lắm, Niếp Niếp sao có thể đến loại gia đình này? Hơn nữa Hàn Lặc tính tình xác thực không tốt, một lời không hợp liền động thủ đánh người, Hàn Thành Thanh cũng bị đánh nhiều lần, em nói vạn nhất sau khi kết hôn hắn đánh Niếp Niếp thì làm sao bây giờ, em gái chúng ta tay chân lèo khèo, trụ được một quyền của hắn sao?"
Bằng lương tâm mà nói, Hàn Lặc thanh danh kém như vậy, Hàn Thành Thanh cũng xuất không ít lực.
Nhưng anh cũng thấy tận mắt Hàn Lặc đánh Hàn Thành Thanh. Phải biết, Hàn Thành Thanh nhập ngũ mười lăm năm, thân thủ không phải đạt trình độ cao nhất, nhưng cũng được cho là không tệ, nhưng Hàn Lặc còn hơn hắn mấy phần.
Nếu như Hàn Lặc tiến vào bộ đội, tài nguyên trong tay Hàn thủ trưởng cũng không biết sẽ chảy về tay ai.
Ngô Hồng Ngọc nghe xong liền thở dài: "Mọi nhà đều có bản kinh khó niệm, hắn cũng không dễ dàng đấy, bất quá, anh ở chỗ này lòng đầy căm phẫn cũng làm được cái gì, vẫn phải là xem em gái có thích hay không, nếu con bé cam tâm tình nguyện, anh còn ngăn được à."
Túc Trì: "Em gái ở bên kia, anh sẽ nói với con bé đấy. Con bé từ nhỏ đã nghe lời, chắc chắn sẽ không vừa ý Hàn Lặc."
Ngô Hồng Ngọc cười nhạo: "Khoác lác. Theo em, em gái thích Hàn Lặc không có gì không tốt. Dì Dương ngày hôm qua cùng mẹ nói chuyện phiếm một lúc, mịt mờ nói hi vọng hôn ước giữa hai nhà duy trì không thay đổi. Nhưng em thấy, An An cũng muốn gả cho Tưởng Lục, sau khi trở về liền mỗi ngày tìm Tưởng Cầm chơi, tâm tư của con bé, kiên trì của con bé, ngươi hiểu ta hiểu, trong lòng ba mẹ cũng biết rõ."
"Con bé nếu đã biết cách nghĩ của dì Dương, anh cảm thấy con bé có thể lại cùng Miểu Miểu bắt đầu làm ầm ĩ không?"
"Anh nên cảm thấy may mắn vì Miểu Miểu đối với Tưởng Lục không có tình cảm a, bằng không thì có người đau đầu đấy."
Những lời này, thật sự làm cho Túc Trì lại bắt đầu đau đầu: "Ai…"
"Dù sao em cảm thấy được, vẫn là mau chóng định cho em gái một mối hôn sự thì tốt hơn." Ngô Hồng Ngọc ngón tay đặt ở trên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng mà mát xa.
Túc Trì nhắm mắt lại, phát ra âm thanh thoải mái than thở: "Cái kia chờ anh tìm cơ hội khảo nghiệm tên nhóc kia đã."