Trải qua một lần như vậy, Tần Viện ăn liền hai bát bún ốc cho đỡ sợ.
Phương Thanh Nghiên nhìn thân hình nhỏ nhắn của cô ấy liên nghĩ thâm có vài kiểu người trời sinh ăn bao nhiêu cũng không béo khiến người khác phải ghen tị.
Chờ Tần Viện ăn xong, cô đề nghị nói: "Nếu không tôi đưa cậu đi ra ngoài cho tiêu cơm?”
"Được đó!"
Tần Viện cho rằng chỉ là đi dạo ở gân đấy thôi mà lại không nghĩ đến việc Phương Thanh Nghiên sẽ dẫn mình đến bến xe.
Sau khi xóc nảy suốt hơn một tiếng đồng hồ, Tân Viện bước chân phù phiếm từ trên xe buýt xuống, hỗn độn trong gió nhìn Phương Thanh Nghiên: "Không phải cậu nói là muốn dẫn tôi đi tiêu cơm à, sao lại biến thành đi đến tỉnh khác thế?"
Phương Thanh Nghiên nháy mắt mấy cái: "Cậu không thích đi dạo trung tâm thương mại sao?"
Ánh mắt Tần Viện dừng ở chợ bán đồ sỉ cách đó không xa, huyện Nam Hương cũng có chợ bán đồ sỉ, có vài người vì tiết kiệm tiền sẽ đặc biệt chạy đến chợ bán sỉ mua đồ.
Thị trường bán đô sỉ tỉnh này tuy rằng có nhiều mặt hàng giá cả phải chăng nhưng nếu tính cả tiên phí đi đường thì tính ra mua đồ cũng sẽ không có lời.
Tần Viện không rõ vì sao Phương Thanh Nghiên muốn tới đây nhưng cô ấy cũng không có phản đối mà chỉ nói: "Nếu cậu muốn mua cái gì thì tôi đi cùng cậu."
Phương Thanh Nghiên gật gật đầu rồi sau đó liền chuyên chú đi dạo trong chợ bán sỉ.
Mục tiêu của cô là đồ dùng học tập đẹp, chỉ cần là đồ dùng học tập đẹp mắt bị cô nhìn trúng thì cô sẽ không chút do dự mua nên vừa mua một cái chính là cả một đống.
Trong mắt Tần Viện thì Phương Thanh Nghiên thực sự quá xa xỉ, nhiều đồ dùng học tập như vậy dùng đến bao giờ mới hết? Nhưng cẩn thận quan sát thì cô lại cảm thấy mắt nhìn của Phương Thanh Nghiên rất tốt, những đồ Thanh Nghiên chọn mua cô ấy đều rất thích!
Không lâu sau trên tay Phương Thanh Nghiên xách đầy một túi to.
Tần Viện nhìn đến líu lưỡi liền nhịn không được nhắc nhở một câu: "Cậu đừng mua quá nhiều đến lúc dùng không hết lại cầm nặng tay."
Phương Thanh Nghiên nháy mắt với cô ấy mấy cái: "Vậy cậu có thể cầm giúp tôi một ít không?”
Tần Viện dùng ánh mắt "thật sự hết cách với cậu" nhìn cô một cái rồi trên tay cũng tự nhiên xách lấy túi từ trong tay Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên cười cười nói: "Tiền tiêu vặt của cậu đủ dùng không?”
Tần Viện đầu tiên là lắc đầu nhưng sau đó giống như ý thức được cái gì liền vội kêu lên: "Đủ dùng nhưng tôi chỉ xách đồ giúp cậu thôi, hay là cậu muốn cho tôi tiên à!"
Phương Thanh Nghiên bị suy nghĩ của cô ấy chọc cho cười, cô che miệng cười một lúc rồi mới giải thích: "Tôi muốn chúng ta cùng nhau kiếm tiền." Tần Viện trợn tròn mắt: "Cùng... cùng nhau kiếm tiền?"
"Đúng vậy, những thứ tớ mua đều là hàng hóa để mang đi bán."
Tần Viện:...
Cô ấy phát hiện mình hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên thấy cô ấy không tỏ thái độ gì liền vừa đi vừa nói: "Cậu không cần phải làm gì cả.
Chờ lát nữa về tôi cho cậu một bộ đồ dùng học tập cậu chỉ cần cầm về dùng rồi nếu có người hỏi cậu những đồ dùng học tập này cậu mua ở đâu thì cậu bảo người đó đến tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ phụ trách đem hàng hóa đi bán.”
"Về sau, chỉ cần là người thông qua cậu tìm tới rôi đều mua đồ dùng học tập thì tôi sẽ chia cho cậu ba phần lợi nhuận.
Trừ việc đó ra thì chỉ cần mỗi cuối tuần cậu đi nhập hàng cùng tôi là được, cậu thấy thế nào?"
Vẻ mặt Tần Viện hoài nghi, chỉ đơn giản như vậy sao?
Nhưng mà, họ nhập hàng là có thể bán được sao? Trong thôn có rất nhiều bác trai bác gái đi họp chợ thường xuyên kêu là làm ăn không dễ, ông nội cô ấy cũng thường dạy cô ấy nhất là phải biết tiết kiệm tiền vì kiếm tiền không dễ dàng.
"Vậy tôi cũng thử xem saol"
Nghĩ đi nghĩ lại nhưng Tần Viện cũng không từ chối.
Cô ấy rất tin tưởng Phương Thanh Nghiên.
Đối phương đã cứu mạng của cô ấy cho nên sẽ không có lý do hại mình, hơn nữa việc kiếm tiền đó nghe qua cũng rất thú vị!
Tần Viện bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Thật ra cô ấy cũng không có gì phải lo lắng.
Cô ấy không phải tiêu tiền của mình mà chỉ cần góp sức, cứ nhắm mắt theo Phương Thanh Nghiên làm là được.
Phương Thanh Nghiên cười, lôi kéo Tần Viện chọn thêm một ít hàng hóa rồi ra bến xe trở về.
Lúc trở lại huyện Nam Hương thì mặt trời đã xuống núi.
Phương Thanh Nghiên đưa Tần Viện về ký túc xá thì đúng lúc nghe thấy học sinh trong ký túc xá đang thảo luận chuyện có một học sinh nam lớp 9 bị đánh ở hành lang.
Nghe nói học sinh nam kia đã được đưa đến bệnh viện, thương thế cụ thể không rõ, giờ trường học đang điều tra hung thủ nhưng mà học sinh nam kia lại kiên quyết không chịu tiết lộ tin tức về hung thủ nên cuối cùng không giải quyết được chuyện gì.