Hồng Minh Viễn giúp đỡ nhà mình nhiều như vậy, Phương Thanh Nghiên đương nhiên cũng sẽ không phản đối quyết định của mẹ, hai người cúi đầu cảm ơn bác sĩ một hồi rồi nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Hồng Minh Viễn.
Hồng Minh Viễn chưa tỉnh thuốc mê vẫn còn đang li bì, Tân Thục Huệ đi tìm y tá hỏi đồ cần chuẩn bị, sau đó cùng Phương Thanh Nghiên về nhà chuẩn bị đồ đạc để sáng hôm sau lại vào bệnh viện.
Về đến nhà cũng đã gần mười một giờ đêm.
Tần Thục Huệ thúc giục con gái ngủ, còn mình thì đi lấy những thứ cần dùng để chăm sóc người bệnh.
Chăm người bệnh quả thật rất vất vả, Phương Thanh Nghiên xót mẹ, liền nói: "Mẹ, mấy ngày nay con vào đưa cơm cho mẹ."
Tần Thục Huệ theo bản năng cự tuyệt,"Con còn phải đi học, không cần con làm những thứ này, bệnh viện có căn tin, không thì tìm tiệm thức ăn nhanh gần đó là được rồi."
"Nhưng chú Hồng bị đau dạ dày phải ăn kiêng theo chế độ."
Tần Thục Huệ sửng sốt một hồi mới nhớ ra y tá đã nhấn mạnh chế độ ăn của bệnh nhân đau dạ dày, bà có thể ăn tuỳ tiện sao cũng được, nhưng Hồng Minh thì không thể, vì thế đành phải gật đầu đồng ý với con gái.
Trưa ngày hôm sau, Phương Thanh Nghiên xin nghỉ với cô Hứa, đúng giờ đến bệnh viện nhân dân huyện.
Trong phòng bệnh, Hồng Minh Viễn đã tỉnh.
Phương Thanh Nghiên nhìn Hồng Minh Viễn râu ria lởm chởm, khuôn mặt tiêu tuy, quan tâm hỏi: "Chú Hồng, cảm giác đã khỏe hơn chưa?"
Hồng Minh Viễn ngượng ngùng, giọng khàn khàn nói: "Tốt nhiều rồi, cũng nhờ có hai mẹ con..."
Tâm mắt ông hướng trên người Tân Thục Huệ, bà cầm lấy hộp cơm giữ nhiệt từ tay con gái, như nhận ra được ánh mắt của ông mà liên quay đầu nhìn qua.
Hồng Minh Viễn lập tức quay mặt đi như có lửa thiêu lông mày.
Tần Thục Huệ còn tưởng rằng ông là đói bụng, liền nói: "Anh đừng gấp, sắp có thể ăn cơm rồi, thế nhưng bác sĩ có dặn anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm, sau này đồ ăn cũng tránh mấy món cay nóng kích thích, nếu không bệnh dạ dày sẽ tái phát mất, hơn nữa rượu lại càng không được đụng tới..."
Bà lải nhải nói, vẻ mặt Hồng Minh Viễn nghiêm túc như là học sinh đang cố gắng nghe giảng, thỉnh thoảng gật đầu.
"Ừm, đều nghe lời cô."
Phương Thanh Nghiên nhìn hai người này, bỗng nhiên liên tưởng đến lời nói của chị Mã.
Cô vốn định buổi trưa cùng bọn họ ăn cơm, hiện tại lại thấy cảnh tượng này, cô không hiểu sao cảm thấy mình ở lại trong phòng bệnh không thích hợp lắm, liền tìm cớ rời đi.
Sau đó lại đụng phải cảnh sát Dương.
Trong tay cảnh sát Dương mang theo vài món đồ và hoa quả, chắc là đến thăm Hồng Minh Viễn.
Bất ngờ gặp được Phương Thanh Nghiên, hắn có phần gấp gáp, Tôi đúng lúc đang muốn tìm cháu!"
Phương Thanh Nghiên đoán được hắn muốn nói chuyện gì,"Là chuyện của chú Viên sao?”
"Đúng vậy!"
Cảnh sát Dương nhíu mày,"Dượng của cô, chúng tôi đã liên lạc được, ông ấy còn giữ liên lạc với Viên Hồng Huy, nhưng vấn đề là... Viên Hồng Huy không biết chuyện."
"Không biết?"
Phương Thanh Nghiên vẻ mặt khó hiểu, sao có thể như vậy chứ? Năm đó sở dĩ cô có thể tra ra thân thế của mình, cũng là bởi vì có duyên gặp được Viên Hồng Huy về thăm quê hương, khi ấy đối phương cong chủ động nhắc tới chuyện cũ năm đó, vì sao bây giờ làm lại một đời rồi, Viên Hồng Huy lại không nói gì?
"Chú Viên không nói gì nữa sao?”
"Đúng vậy," Cảnh sát Dương thở dài, thấy sắc mặt cô không tốt lắm liên an ủi nói: "Cô bé cũng đừng quá gấp gáp, chuyện tìm cha mẹ ruột này không thể gấp được, cứ từ từ nghĩ biện pháp.
Thật sự không còn cách gì khác thì còn có thể đi tìm phóng viên đăng tin tức tìm người!"
Phương Thanh Nghiên không muốn tìm cha mẹ ruột của mình, cô đề nghị đi tìm Viên Hồng Huy cũng chỉ muốn đối phương nói ra chân tướng năm đó mà thôi.
Cô sẽ đưa Lưu Bội Trân ra tòa, dùng luật pháp ràng buộc Lưu Bội Trân, đồng thời yêu cầu bà ta bồi thường lại số tiền mà bà ta lấy được từ Tần Thục Huệ.
Nhưng điều này cần Viên Hồng Huy ra mặt làm chứng, chỉ ra người giấu diếm chân tướng thân thế của cô là Phương Chí Cường, mà không phải Tần Thục Huệ, mới có khả năng thắng kiện.
Hiện tại Viên Hồng Huy lại không chịu làm chứng, nếu có kiện lên tòa án cũng rất nguy hiểm, thân phận của cô không phải con gái ruột của Tần Thục Huệ, tuy rằng có thể đối phó với những lời đồn kia, nhưng cũng sẽ trở thành nhược điểm Lưu Bội Trân nắm trong tay!
Phương Thanh Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy chú có thể cho cháu số liên lạc với chú Viên được không ạ?"
Cảnh sát Dương không nghĩ rằng Viên Hồng Huy sẽ nói dối, chỉ cảm thấy Phương Thanh Nghiên cứng đầu không chịu buông hy vọng mà đi xác nhận lần nữa.
Hắn từ trong túi lấy ra một cuốn sổ ghi chép số điện thoại, xé xuống một trang đưa cho Phương Thanh Nghiên,"Đây là só điện thoại của hắn, cháu xem thử xem!"