Nếu là người bình thường tới hỏi những thứ này, cô khẳng định cái gì cũng sẽ không nói, nhưng người thiếu niên này thì lại không giống như vậy.
Hắn không chỉ nhận được sự đãi ngộ đặc biệt từ viện trưởng, mà viện trưởng cũng đã từng dặn dò bọn họ phải tận lực thỏa mãn hết thảy tất cả yêu cầu của hắn, thử nhìn đến việc mang theo chó vào phòng bệnh thì cũng đã đủ biết sự ưu ái của bệnh viện dành cho hắn.
Y tá không dám chậm trễ, rất nhanh đã tra ra kết quả.
"Không có người này."
"Cô xác định?”
Y tá vẻ mặt cổ quái nói: "Cậu tìm cô gái ấy có chuyện gì sao? Nếu không tiện thì để tôi giúp cậu đi hỏi thử xung quanh?"
"Không cần!"
Lâm Khiên khoát tay nói, sau đó liền xoay người đi lên lầu.
Hắn nhớ tới bộ dáng vênh váo hung hăng của Phương Thanh Nghiên, đúng là nhìn cô cũng không giống tới đây để xem bệnh.
Trở lại phòng bệnh riêng của mình, Lâm Khiên vừa nằm xuống liên cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, vì vậy hắn lại từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó đi tới trước cửa sổ.
Toàn bộ cửa ra vào của bệnh viện đều bị hắn thu hết vào trong đáy mắt.
Người đến người đi, cũng không biết hắn đợi bao lâu, thì bóng dáng của Phương Thanh Nghiên cuối cùng cũng xuất hiện.
Phương Thanh Nghiên cùng với một người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh đi ra khỏi bệnh viện.
Người phụ nữ nói vào câu gì đó với Phương Thanh Nghiên, sau đó lại sờ sờ đầu của cô, đưa mắt nhìn Phương Thanh Nghiên đến khi cô rời đi không thấy bóng dáng.
Người phụ nữ vẻ mặt ôn nhu hiền hòa, khi nhìn về phía bóng lưng của Phương Thanh Nghiên, trong mắt bà tất cả đều là trìu mến.
Mà Phương Thanh Nghiên ở trước mặt người phụ nữ này, thái độ cũng dịu ngoan tựa như một con mèo nhỏ vậy.
Lâm Khiên hơi nheo mắt lại, thấy người phụ nữ kia vừa xoay người trở về bệnh viện, thì hắn đã lập tức lao ra khỏi phòng bệnh đi xuống lầu, mãi cho đến khi nhìn thấy được bóng dáng của người phụ nữ kia xuất hiện ở cuối hành lang thì hắn mới dừng bước.
Người phụ nữ đi lên tâng ba, sau đó đi vào phòng bệnh.
Ánh mắt Lâm Khiên dừng lại trên bảng số ở cửa phòng bệnh một lúc, sau đó xoay người đi vê phía trạm y tá.
Hôm thứ hai, Phương Thanh Nghiên mang theo mười mấy loại sách bài tập, đủ kiểu dáng khác nhau đến trước mặt Hứa Tuệ Bình.
Hứa Tuệ Bình nhìn kỹ một hồi, cảm thấy bìa sách bài tập này xinh đẹp, chất lượng cũng rất tốt, giá cả cũng ở trong phạm vi mọi người có thể mua được, vì thế bà chọn ra mấy quyển có kiểu dáng cũng không tệ lắm, mang tới lớp để tiến hành bỏ phiếu.
Cuối cùng chọn ra ba loại kiểu dáng, Hứa Tuệ Bình mỗi người đặt một trăm bản, tiền cô trực tiếp đến phòng làm việc của cô giáo để lấy.
Trong tay của Phương Thanh Nghiên cũng không có nhiều hàng như vậy, tuy nhiên cô có số điện thoại của nhà sách, sau khi thương lượng xong với ông chú ở đó, cô lại để cho Mã Minh trực tiếp đi đến đó lấy hàng là được.
Quầy bán đồ vặt ngoài trường bán được rất khá, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đơn đặt hàng phải nói là tăng lên rất nhiều.
Bán nhanh nhất là những món đồ ăn vặt nhập khẩu, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi những thứ đó gần như đã bị cô bán sách.
Đáng tiếc Phương Thanh Nghiên thật sự không có thời gian để đi lấy hàng, bởi vì cô còn phải đem cơm đến bệnh viện.
Suốt một ngày cô cả người đều bận rộn giống như là con quay, hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi.
Sau khi quầy bán đồ vặt ở ngoài trường được mở ra, cô vẫn luôn để ý thử xem Thẩm Khả Di có giở trò xấu gì hay không, nhưng cô ta hình như đã biết sợ rồi, không kiếm chuyện với cô nữa, chỉ vừa thấy cô thì đã trốn đi thật xa.
Thẩm Khả Di cũng không thể làm ra được chuyện xấu gì, từ hôm bị Hạ Hiểu Linh nghi ngờ trước mặt mọi người, cái danh tiếng thối" của cô ta cũng đã truyền khắp ký túc xá, thậm chí còn có tên đầu gấu lớp trên dẫn đầu đám học sinh tới chặn cô ở góc tường, uy hiếp cô ta về sau phải nên thành thật một chút.
Cô ta ngoại trừ việc âm thầm bôi xấu Phương Thanh Nghiên nhìn không vừa mắt, thì cũng không dám trắng trợn làm gì nữa.
Cuộc sống trôi qua phải nói là vô cùng bận rộn, nhưng chỉ cần được đếm tiền trong tay thì Phương Thanh Nghiên đã cảm thấy cả người hăng hái.
Cô nghĩ, chờ cô tiết kiệm đủ tiền rồi, cô sẽ mở một cái cửa hàng tạp hóa nhỏ gân trường học.
Hôm nay sau khi tan học, Phương Thanh Nghiên ở nhà vừa nấu cơm xong, đang chuẩn bị đi đến bệnh viện, thì điện thoại trong nhà lại vang lên.
Tần Thục Huệ nói: "Nghiên Nghiên, hôm nay nếu con tới thì mang thêm nhiều đồ ăn một chút."
Bởi vì việc chăm sóc người bệnh là một việc vô cùng vất vả, nên Phương Thanh Nghiên cũng không nghĩ quá nhiều, cô nấu thêm hai món nữa, sau đó lại múc thêm một chén cơm lớn, lúc này mới mang theo hộp giữ ấm đi đến bệnh viện.