Vì thế, mỗi ngày ông ấy mặt dày đi dạo ở cửa hàng, không có việc gì thì phát thuốc lá cho người trong đội sửa chữa, làm cho những công nhân này tích cực hơn rất nhiều.
Thời gian sửa sang lại cửa hàng là nửa tháng, Phương Thanh Nghiên vẽ xong bản thiết kế, cũng đi xem vật liệu thi công, rồi cũng không còn việc của cô nữa.
Quán bún ốc ngừng kinh doanh hơn một tháng lập tức khiến cho Tần Nhị Bảo bán nguyên liệu nấu ăn liền gặp phải xui xẻo theo.
Từ sau khi nhà Phương Thanh Nghiên chuyển đến phía nam thành phố, Tần Nhị Bảo liên đến chợ gần đây bày sạp.
Thời điểm Phương Thanh Nghiên tìm thấy đối phương, phát hiện đối phương mặt mày hồng hào, mặt tròn hơn, vừa nhìn là biết cuộc sống thường ngày trôi qua cũng không tệ.
Tần Nhị Bảo thấy Phương Thanh Nghiên xuất hiện liền vui vẻ vẫy tay chào hỏi.
"Tôi còn tưởng rằng cô không mua ốc nữa nên đem ốc đi bán cho người khác.
Người đó trả nhiều tiền hơn so với cô, còn bảo tôi vê sau chỉ bán ốc cho người ta"
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, hỏi: "Người kia là ai?"
"Tôi cũng không biết.
Người đó nói là trong thôn giới thiệu người ta tới, cũng biết tên tôi, tôi thấy người ta đưa tiên cũng nhiều nên tôi liền bán cho người ta.
"
Tần Nhị Bảo sờ sờ đầu cười ngây ngô, thấy sắc mặt Phương Thanh Nghiên trở nên khó coi còn tưởng rằng mình làm sai cái gì, vội vàng giải thích: "Cô đừng tức giận nhé.
Lúc ấy cô không cần mua ốc nên tôi cũng không thể không kiếm tiên đúng không..."
Đương nhiên Phương Thanh Nghiên không tức giận chuyện này, làm ăn buôn bán chủ yếu là anh tình tôi nguyện, cô cũng không có khả năng bảo Tần Nhị Bảo chỉ được bán ốc cho mình, như thế là chặn đường kiếm tiền của người ta.
“Trong thôn ai giới thiệu vậy?”
Đối phương không nói, cô cũng không hỏi nữa.
Trong lòng Phương Thanh Nghiên cũng đã có suy đoán.
Người có thể làm ra loại chuyện này ở thôn Sơn Tuyền có thể đếm được trên đầu ngón tay, có hiềm nghi lớn nhất là Từ Phương.
Từ Phương nhìn cả nhà cô không vừa mắt.
Sau đó lại cãi nhau với chồng, chạy về nhà mẹ đẻ, vừa hay có cơ hội tiết lộ những chuyện này cho người Phương gia.
Mà người Phương gia bảo Tần Nhị Bảo chỉ bán ốc cho bọn họ rõ ràng là muốn cắt đứt nguồn cung cấp hàng của cô.
Đáng tiếc Tần Nhị Bảo không phải là một thương nhân khôn khéo, ngược lại cái gì cũng nói cho cô nghe.
Phương Thanh Nghiên lạnh lùng cười, họ thật sự nghĩ là bát cơm của cô dễ cướp như vậy!
Đặt hàng ở chỗ Tần Nhị Bảo xong, Phương Thanh Nghiên hỏi: "Chú có nghĩ tới chuyện đi nuôi ốc không?”
Tần Nhị Bảo sửng sốt, theo bản năng nói: "Tôi không có tiền..."
Gã từng thấy người khác mở trại chăn nuôi.
Rất nhiều việc cần dùng đến tiền như sân bãi, công nhân, thức ăn chăn nuôi... mà mình lại không có nhiều tiên như vậy.
"Hiện nay nhà nước đang cổ vũ người dân gây dựng sự nghiệp, nếu chú muốn làm thì có thể để cho thôn giúp vay tiền, chỉ cần chú nói rõ ràng với ông Tần thì nhất định ông ấy sẽ giúp."
Phương Thanh Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại bổ sung: "Chỉ cần trang trại chăn nuôi của chú làm xong, tôi có thể giúp chú bán ra ngoài.
Đến lúc đó chú không cần mỗi ngày đi bắt ốc trong mưa gió nữa, chỉ cần nuôi ốc chờ người khác đến mua là được.
Tiền kiếm được càng nhiều, cuộc sống cũng sẽ càng ngày càng tốt!"
Tần Nhị Bảo nghe được thì trong lòng liền có suy nghĩ muốn làm thử.
Sau khi cung cấp ốc cho Phương Thanh Nghiên thì gã mới biết được kiếm tiền là một chuyện khiến người ta vui vẻ như thế nào.
Gã muốn ăn đồ ngon hơn, ở nhà tốt hơn, kiếm thật nhiều tiền! Mẹ gã từng nói, chỉ cần có tiền gã liền có thể cưới vợ, sống những tháng ngày tốt đẹp!
Tần Nhị Bảo mạnh mẽ đứng thẳng người, cao giọng nói: "Nuôi, tôi muốn nuôi!"
Phương Thanh Nghiên nở nụ cười: "Tốt, vậy chú nói cho ông Tần suy nghĩ của mình đi.
Tôi chờ tin tốt của chút"
Tần Nhị Bảo gật đầu thật mạnh, hiện tại gã chỉ hận không thể ngay lập tức chạy về trong thôn bàn bạc chuyện này với Tần Vĩnh Thọ.
Đợi đến khi việc sửa sang lại sắp kết thúc, Phương Thanh Nghiên liên vẽ mấy bức tranh lên trên tường trong cửa hàng.
Bún ốc phóng đại lên gấp mấy lần hiện lên trên tường dưới sự miêu tả của cọ vẽ, bún gạo trong suốt, dầu đỏ mê người, món ăn kèm phong phú, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.
"Vẽ đẹp quái"
Hồng Minh Viễn ở một bên không ngừng khen ngợi, vỗ tay đến mức lòng bàn tay đỏ bừng.
Tần Thục Huệ cũng khen không dứt miệng khả năng vẽ tranh của con gái, bà thậm chí không biết con gái có tài như vậy, trong lòng còn cân nhắc có nên mời một giáo viên chuyên nghiệp cho con gái hay không.
Trong cửa hàng có những bức tranh này trên tường cảm giác khác hoàn toàn so với lúc trước.
Người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, thậm chí còn có người hỏi thăm thời gian mở cửa hàng.