"Sao vậy, tôi bỏ tiền muốn ở trong tiệm, cô như vậy là đang đuổi khách hay sao?"
"Hôm nay chúng tôi cứ ngồi đây, cô làm gì được nào?"
Lúc này, Tôn Lai Hương từ trong phòng bếp đi ra, thấp giọng nói cho Tần Thục Huệ, gần đây có không ít người ở lại trong tiệm hút thuốc, tuy rằng không cùng một nhóm người, nhưng đều dùng cùng một cách làm loạn, cảm giác như đằng sau còn có mưu đồ khác, bảo bà cẩn thận một chút.
Lúc này Tần Thục Huệ mới nhớ tới, gân đây trong tiệm đúng là có một nhóm khách như vậy, không nhìn thông báo ở cửa, hút thuốc ở trong tiệm mình, thậm chí còn cởi giày, mùi chân thối kia đúng là khó nói thành lời.
Bình thường có đám người Hồng Minh Viễn hoặc Mã Minh ở trong tiệm, những người này đều bị trực tiếp đuổi ra ngoài.
Hôm nay bởi vì Hồng Minh Viễn không tới, Mã Minh lại đi hỗ trợ chuyển hàng, ba người đàn ông này mới có thể càn quấy như vậy.
Tần Thục Huệ mơ hồ đoán được đây là người Phương gia tới trả thù, trong lòng vô cùng bất an, đồng thời còn có chút không kiên nhẫn.
Ba người còn đang cợt nhả nói chuyện, một người trong đó đánh giá trên dưới Tần Thục Huệ, nói: "Bà chủ, tôi nghe nói cô là quả phụ, chồng chết còn chưa tới nửa năm liền tìm tình nhân mới, có phải tình nhân của cô sắp tới, cô mới muốn đuổi người?"
"Nhanh như vậy đã tìm đàn ông mới, sợ sống thiếu đàn ông hay gì, tên tình nhân mới của cô có thể thỏa mãn cô sao, không bằng cân nhắc mấy người chúng tôi đi?” Lời vừa dứt bọn họ liền cười phá lên, quả thực càng nói càng thấy ghê tởm.
Tần Thục Huệ da mặt mỏng, đáy mắt nổi lên sự tức giận: "Nói cái gì vậy!"
Bà nhanh chóng cầm lấy cái chổi bên cạnh khua qua lại trước đám người này, mắng: "Cút cho tôi, cút ra khỏi tiệm của tôi, còn dám nói hươu nói vượn tôi xé nát miệng của các người!"
"Cô còn đánh người, coi mình là báu vật hay gì!"
"Con mẹ nó dám động thủ với ông đây, có tin tao làm cho cửa hàng này không mở cửa được nữa không?”
Mấy người đàn ông lao nhao đứng lên, có người muốn cướp chổi trong tay Tần Thục Huệ, người thì xách ghế dựa trong tay lên muốn đập, còn có người muốn trực tiếp lật bàn, nhưng đều bị một tiếng quát to ngăn lại.
"Dừng tay!"
Ba người bất ngờ quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói là một thiếu niên đứng ở cửa.
"Thằng nhóc ở đâu ra dám quản chuyện của ông nội mày!"
"Thăng oắt con, xen vào việc của người khác, muốn bị đánh hay gì!"
Mấy người còn đang diễu võ dương oai, nhưng một giây sau liền nói không ra lời.
Mấy tên vệ sĩ phía sau Lâm Khiên đồng loạt tiến lên, không ra mấy chiêu đã chế phục được đám người đàn ông kia.
Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Ném ra ngoài!"
Đám bảo vệ lại thật sự khiêng ba người đàn ông kia lên, trực tiếp ném ra ngoài tiệm.
Mấy người bọn họ ra sức gào thét, hiển nhiên còn có chút không phục, nhưng ai cũng nhìn ra được lai lịch thiếu niên này không nhỏ, mắng chửi vài câu sau đó bỏ chạy.
Mấy tên bảo vệ kia giống như môn thần chắn ở cửa, người đi đường cũng nhao nhao ngó đầu vào xem tình hình bên trong, nhưng tuyệt nhiên không có ai dám tới gần.
Tần Thục Huệ trợn tròn mắt kinh ngạc, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thân.
"Tiểu Lâm..."
Bà nhìn thoáng qua đám vệ sĩ hung thần tràn ngập sát khí kia, nhất thời cũng không dám tiến lên.
Lâm Khiên tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, lười biếng nói: "Không cần quan tâm bọn họ, tuy rằng trông bọn họ rất đáng ghét nhưng ít nhất có thể bảo đảm mấy người kia không dám trở lại!"
Đợi đến khi Phương Thanh Nghiên tan học trở về, ngoài tiệm đã sớm chật kín người.
Bên tai còn có tiếng lầm bầm cãi nhau.
"Người ta chính là kiểu người có tiền, nói là đã đem toàn bộ cửa hàng bao hết, cậu giờ cũng đâu làm gì được người ta?"
"Ây không chịu nổi nha, cửa hàng này thì ra buôn bán đều là chọn người mà làm ăn, chỉ có người có tiền mới có thể vào hay gì?"
Mấy người nói chuyện đứng ở một góc tường, đang xoạch xoạch hút thuốc, vẻ mặt không cam lòng.
Phương Thanh Nghiên theo tâm mắt bọn họ nhìn vào trong mới phát hiện trong nhà mình xuất hiện mấy tên áo đen đang nghiêm ngặt chặn tại cửa, vậy nên người bên ngoài muốn vào tiệm đều không vào được.
Một người trong đó đeo kính râm cũng nghe được lời ra tiếng vào từ đám người, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Tiệm này đã được tiểu thiếu gia nhà tôi bao, hắn có bản lĩnh bao hết cửa hàng này, có gì khó chịu muốn nói thì mấy người có thể bao trọn rồi vào!"
Dáng người hắn ta vạm vỡ, tướng mạo cũng lộ ra vài phần hung ác, thoạt nhìn đặc biệt dọa người.
"Giải tán đi, cửa hàng này trông cũng thật chướng mắt, làm như huyện Nam Hương chỉ có một cửa hàng bọn họ buôn bán hay gì!"
Lời này vừa nói ra, mọi người xếp hàng nhìn người đàn ông đeo kính râm kia, trên mặt cũng lộ ra vài phần không vui.