Phương Thanh Nghiên không nghĩ rằng mình xúc động, nếu cô không bày tỏ rõ thái độ với loại người như Lâm Khiên, cậu ta về sau sẽ càng ngày càng quá đáng, trèo lên đầu cô ngồi!
Cô đã nhượng bộ, chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục bới móc!
"Mẹ, con không thích anh ta, anh ta làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng chúng ta rồi!" Phương Thanh Nghiên thử thuyết phục mẹ.
Nhưng Tần Thục Huệ lại thở dài một hơi,"Vừa rồi là Tiểu Lâm giúp mẹ, con thế mà đuổi người ta đi rồi, kể cả không thích thì cũng đừng nặng lời đến vậy chứ!"
Phương Thanh Nghiên sửng sốt: "Giúp mẹ cái gì?"
Đúng lúc này, Tôn Lai Hương từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một đĩa rau xà lách xào, cùng với một xấp đậu phộng, xem ra vốn là muốn bưng cho Lâm Khiên ăn.
Cô ta nhìn chỗ ngồi trống, lại nhìn bát bún ốc chưa ăn, kỳ quái nói: "Sao lại đi rồi, không phải nói đói bụng cả ngày còn chưa ăn cơm sao!"
Lúc này, hàng người xếp hàng chờ ăn bún ở bên ngoài bắt đầu thúc giục, Tần Thục Huệ liền nói với Phương Thanh Nghiên: "Mẹ vào bên trong chuẩn bị đồ ăn, con hỏi mợ đi!"
Nói xong liền xoay người đi vào trong bếp.
Tôn Lai Hương biết Tần Thục Huệ đang nói đến chuyện của Lâm Khiên, liền kéo Phương Thanh Nghiên sang một bên, cảm thán nói: "Thanh Nghiên à, bạn học của cháu thật sự là thần!" Đầu tiên cô ta kể lại chuyện Lâm Khiên đuổi mấy tên vô lại kia đi, sau đó lại nói đến chuyện gần đây trong tiệm thường xuyên có loại người như vậy xuất hiện, mỗi lần tới đều chọn thời điểm trong tiệm chỉ có hai người phụ nữ.
Những người này luôn dùng đủ loại phương thức quấy rối, có đôi khi là ở trong tiệm ồn ào hết sức, có đôi khi là đùa giỡn khách nữ trong quán, thậm chí còn có thể cố ý đi đụng người khác bàn...
Sau khi Lâm Khiên đuổi mấy tên vô lại kia đi, trong tiệm lại có thêm một nhóm khách tới ồn ào gây chuyện.
Cuối cùng, Lâm Khiên liền lấy cớ bao trọn rồi đuổi đám người ấy đi, sau đó phái mấy người kia canh giữ ở cửa, không cho mấy tên có bộ dạng khả nghỉ kia tiến vào.
Tôn Lai Hương còn ra vẻ trách móc nói: "Mợ nghe nói đó là bạn học của cháu, rốt cuộc cậu ta có lai lịch thế nào, bên cạnh còn có vệ sĩ, chuyện này còn lợi hại hơn cả trên TVI"
Phương Thanh Nghiên cũng có chút bối rối, giờ nghe vậy liền cảm thấy mấy người ở ngoài cửa kia quả nhiên bụng dạ khó lường, dường như oán giận Lâm Khiên cùng người đàn ông đeo kính râm, mỗi câu nói đều mang theo ý tứ kích động nào đó.
Mà hành vi như vậy thật sự là quá quen thuộc, không phải lúc trước Mã Minh cũng gây rối như vậy ở cửa hàng của Phương Chí Dũng hay sao? Bây giờ chỉ là lặp lại cùng một loại phương thức, trình diễn trong cửa hàng nhà côi
Đây rất có thể là Phương gia trả thù các cô, mà cô lại trách lầm Lâm Khiên?
Phương Thanh Nghiên rất ít khi xúc động như vậy, chỉ là vừa vặn hồi tưởng lại đoạn ký ức kiếp trước, khi trở về lại bắt gặp một màn này, không khỏi khiến cho cô liên tưởng chúng lại với nhau.
Huống hồ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Khiên đã không hợp bát tự với mình, sau khi gặp nhau chuyện gì gặp phải cũng xui xẻo!
Điêu này khiến cô vô thức cảm thấy, Lâm Khiên vừa xuất hiện sẽ không có chuyện tốt.
Loại ý nghĩ này ít nhiều có chút phiến diện.
Kỳ thật, Phương Thanh Nghiên cảm thấy lúc ở bệnh viện, mẹ mình chăm sóc Lâm Khiên như vậy, Lâm Khiên có báo đáp cũng là việc nên làm, nếu không làm sao xứng với những bữa cơm của côi
Tuy rằng hắn đã giúp mình, nhưng cách giúp đỡ cũng có chút cực đoan, ngoại trừ những người cố ý đến quấy rối, những vị khách bình thường xếp hàng chờ ăn bún ốc đều tỏ vẻ không vui.
Tần Thục Huệ chắc chắn cũng có thể nhìn ra điểm này, chỉ là bận tâm với lòng tốt Lâm Khiên nên không nói gì.
Hơn nữa, đã giúp rồi mà không thể nói chuyện tử tế hay sao?
Con người cô cũng tương đối ích kỷ, cô chỉ quan tâm người mình để ý, người khác nghĩ cô như thế nào căn bản không quá quan trọng.
Phương Thanh Nghiên đảo mắt thấy bên ngoài đã không còn bóng dáng Lâm Khiên, liền thả lỏng tâm tư trở vê phòng bếp an ủi mẹ.
Cô nhìn ra được Tần Thục Huệ có chút tức giận, cô phải nói rõ ràng suy nghĩ của mình với mẹ, không thể để cho mẹ cô cảm thấy cô đang khi dễ Lâm Khiên!
Trong xe con ở phía đối diện, Lâm Khiên nhìn chằm chằm cửa tiệm bún ốc, đợi suốt mười lăm phút, cũng không thấy bóng dáng Phương Thanh Nghiên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ cô ấy thật sự nghĩ tôi đang làm khó cô ấy sao?"
Người đeo kính râm nghiêm túc nói: "Tiểu thiếu gia, không ai dám khi dễ cậu!"
Lâm Khiên lườm hắn ta một cái, dường như kìm nén một bụng lời muốn nói, cuối cùng trút giận,"Không biết tốt xấu! Nếu không nể tình cô ấy có một người mẹ tốt, tôi tuyệt đối sẽ không giúp!"