Lưu Bội Trân hung ác nói: "Đừng tưởng rằng tôi không biết, nói thương lượng bản chất là đang muốn quyt nợ! Con trai tôi nuôi con gái của cô ròng rã mười hai năm, ngay cả con ruột còn không có, tiền bồi thường cô mà không nôn ra một xu thì nhất định bà đây sẽ không để cô yên!"
Phương Thanh Nghiên vội vàng cầm khăn giấy cho Vu Na Linh lau tóc rồi trừng mắt nhìn Lưu Bội Trân,;Lưu Bội Trân, tôi thấy bà đang muốn ăn cơm tù phải không, bà cho rằng trên đời này không có ai trị được bà chắc?!"
Ai ngờ được Lưu Bội Trân biết được chuyện này, đã thế còn chuẩn bị kĩ càng đến quấy rối!
Nếu không, cô cũng nhất định sẽ sớm chuẩn bị.
Cũng không phải sợ Lưu Bội Trân gây rối, dù có gây rối thế nào thì cũng có cảnh sát ở đây, chắc chắn bà ta không dám gây ra chuyện gì lớn, nhưng cô lại sợ sau khi cảnh sát đến sẽ xác minh thân phận, khi ấy Vu Na Linh bị vạch trân, vợ chồng Viên Hồng Huy biết mình mắc mưu thì nhất định cái gì cũng sẽ không chịu nói.
Lưu Bội Trân tức giận nhìn Phương Thanh Nghiên, con oắt này không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng chung quy lại thì bà ta không thèm để vào mắt,"Con nhãi, mày có bao che cho mẹ mày thì cũng vô dụng thôi, mày không phải con ruột của Phương gia là sự thật rõ rành rành, cha mẹ ruột mày phải trả tiền nuôi dưỡng cho Phương gia nhà chúng tao!"
Lúc này Viên Hồng Huy đương nhiên là muốn giúp đỡ Vu Na Linh,"Nhưng năm đó muốn nhận nuôi Phương Thanh Nghiên là Chí Cường, nếu không phải cậu ấy nhất quyết giữ bằng được đứa nhỏ này, có khi người ta đã sớm tìm ra đứa bé, một nhà đoàn tụ với nhaul" Lưu Bội Trân sửng sốt, không nghĩ tới còn có chuyện này, bà trừng mắt nhìn Viên Hồng Huy tức giận nói: "Liên quan quái gì đến cậu!"
Viên Hồng Huy: "Sao lại không liên quan đến tôi, năm đó chính tôi tận mắt nhìn thấy mọi thứ!"
Nói xong, hắn liền kể tận tình chân tướng ngày ấy.
Lưu Bội Trân nghe vậy thì có chút nhụt chí, bà ta không hiểu pháp luật nhưng vẫn biết bọn buôn người là đáng hận, lừa con gái nhà người khác rồi đem đi bán quả thực là chuyện chỉ có súc sinh mới có thể làm ral
Nếu đúng như lời Viên Hồng Huy nói, chính con trai bà là người cố chấp giữ Phương Thanh Nghiên, vậy chẳng phải con trai bà cũng làm chuyện xấu giống bọn buôn người sao?
Lưu Bội Trân nhất thời cũng không quyết định được chủ ý, nhưng rất nhanh nhớ tới lời Thẩm Khả Di nói.
Trước khi đến Thẩm Khả Di đã nói cho bà biết, cha mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên vừa nhìn đã biết là người có tiền, hơn nữa còn là ông chủ lớn đến từ thành phố, trong nhà có núi vàng núi bạc tiêu thế nào cũng không tiêu hết!
Lưu Bội Trân lại nhìn Phương Thanh Nghiên, cô bé sắc mặt hồng hào, ngũ quan hòa thuận, sức khỏe thân thể cũng không tệ, Phương gia nhà bà nuôi người tốt như vậy, người ta dựa vào cái gì không trả tiền?
Nghĩ tới đây Lưu Bội Trân tức đỏ mắt, không buông tha mà nói: "Vậy nếu không phải nhờ con tôi ra mặt nhận nuôi người, Phương Thanh Nghiên cũng sớm bị bọn buôn người bán đi rồi.
Tôi không quan tâm, hôm nay các người nhất định phải trả lại công đạo cho tôi, nếu không tôi sẽ không buông thaiI"
Bộ dáng heo chết không sợ nước sôi kia quả thật khiến người ta căm ghét!
Vợ chồng Viên Hồng Huy muốn lấy thiện cảm với Na Linh cũng chẳng sợ đắc tội với người khác, La Hồng Hà ngay lập tức ồn ào muốn báo cảnh sát, Viên Hồng Huy cũng chắn trước mặt Lưu Bội Trân dùng lý lẽ phân bua, hai bên liền giằng co qua lại không ngớt.
Thẩm Khả Di trốn ở bên ngoài thấy thế thì sốt ruột, cô ta nhìn một màn trước mắt này cảm thấy có chút không thích hợp.
Tại sao mọi người đều đang che chở cho mẹ Phương Thanh Nghiên, mà cha cô lại thờ ơ như người đứng xem kịch?
Hơn nữa, cô ta vừa nghe Viên Hồng Huy gọi mẹ của Phương Thanh Nghiên là Vu phu nhân, nhưng trong tiểu thuyết rõ ràng mẹ của Phương Thanh Nghiên họ Triệu.
Thẩm Khả Di ý thức được chuyện này có mờ ám, vừa lúc nhìn thấy có nhân viên phục vụ đi tới hướng bên này liền nhanh chóng vẫy vẫy tay gọi người ta lại, nói: "Chú, cháu là người của phòng bao này, chú có thể giúp cháu một việc được không?”
Khách trong phòng bao không giàu cũng quý, nhân viên phục vụ không dám chậm trễ, vội vàng ghé tai lại...
Sau khi dặn dò nhân viên phục vụ xong, Thẩm Khả Di nhìn theo người rời đi rồi lại chuẩn bị tiếp tục trốn đi xem kịch.
Lúc này, trong bóng tối đột nhiên có một bàn tay vươn ra bịt kín miệng cô ta! Trước mắt Thẩm Khả Di tối sâm, mất đi ý thức...
Trong phòng bao.
Bộ dáng càn quấy kia của Lưu Bội Trân khiến tất cả mọi người cảm thấy đau đầu, hết lần này tới lân khác muốn báo cảnh sát mà không được, chỉ sợ cảnh sát vừa đến thì tất cả mọi chuyện sẽ bị vạch trần.