Đuôi mắt Phương Thanh Nghiên còn phiếm hồng, nghe nói như thế cô cố ý giơ tay lên làm lộ ra làn da trắng nõn, mấy vết bị véo đến đỏ ửng lại càng nổi bật hơn.
Vu Na Linh liếc mắt nhìn thấy liền đau lòng nói: "Đây là khi nãy con che cho ta rồi bị véo sao?"
Lời vừa dứt, cô ấy nhịn không được trừng mắt liếc La Hồng Hà một cái, bản lĩnh của người phụ nữ này xem ra có thể học hỏi không ít!
La Hồng Hà bị quở trách đến không ngóc đầu lên được, nhưng ngay từ đầu nghi ngờ Phương Thanh Nghiên cũng không phải bà, đều do chồng bà ta tự dưng nói bọn họ lừa bịp cho nên căn bản cũng không suy xét Kĩ.
Dù sao đi nữa đã không thể thay đổi được gì nữa, bà ta đành nhanh chóng tươi cười hướng về Na Linh nói: "Xin lỗi, tôi, tôi cũng là nhất thời xúc động..."
Hiện tại nói lời này làm sao có thể khiến Vu Na Linh cảm kích, cô ấy nghiêng đầu lạnh lùng hừ một tiếng, nửa điểm mặt mũi cũng không muốn cho.
La Hồng Hà chẳng còn quan tâm đã mất mặt đến mức nào rồi, bà ta chỉ có thể chỉ vào Lưu Bội Trân nói: "Đều tại cái bà già chết tiệt này, là do bà ta chạy tới châm ngòi thị phi, nhân viên phục vụ kia nhất định cũng là do bà ta mời tới!"
Lưu Bội Trân lập tức phản bác, những người áo đen này vừa xuất hiện bà lại nhớ ra, gân đây canh giữ ở cửa tiệm Tần Thục Huệ không phải là đám người này sao? Cha mẹ ruột Phương Thanh Nghiên lợi hại như vậy, lại là ông chủ lớn đến từ Bắc Kinh, còn mời được nhiều bảo vệ đến vậy, bà ta chắc bị điên rồi mới dám chạy đến nơi này giương oai.
Lưu Bội Trân giờ đây hận chết Thẩm Khả Di, nếu như không phải do Thẩm Khả Di khích đểu, bà ta cũng sẽ không mù quáng mà chạy đến nơi này bới móc, triệt để chọc giận đôi vợ chồng này, đến lúc đó không cho tiên nuôi dưỡng bà ta tiên nuôi dưỡng Phương Thanh Nghiên mới là thiệt thòi lớn.
Đáng tiếc làm sao, nhân lúc đang không có ai chú ý đến, bà ta muốn nhân cơ hội này trốn đi nhưng lại bị mấy vệ sĩ ở cửa chặn lại, đành phải đứng trong góc phòng ra sức trừng mắt.
Vợ chồng Viên Hồng Huy còn đang cúi đầu khom lưng xin lỗi.
La Hồng Hà vì để cho Phương Thanh Nghiên trút giận còn tự bấm mạnh vào tay mình hai cái, nói: "Thanh Nghiên à con đừng giận dì nha, tính dì có chút nóng nảy, sốt ruột lên liền không để ý gì hết, mong con đừng để trong lòng..."
Phương Thanh Nghiên nhìn thoáng qua cánh tay đỏ bừng sưng phù của bà ta, trong lòng cũng không khỏi có vài phần bội phục, đây coi như là kiểu người co được dãn được, có nhiều tâm đồ đến vậy cơ mà.
Tần Kiệt xụ mặt, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Thanh Nghiên như mang theo chút ý tứ thăm dò.
Đây là đang xem cô xử lý chuyện này như nào đây.
Mục đích của Phương Thanh Nghiên rất đơn giản, cô chỉ cần vợ chồng Viên Hồng Huy có thể ra tòa làm chứng, cũng chẳng quan tâm mấy người đã có xích mích cái gì, đạt được mục đích là được.
Vì thế, cô tiến lên một bước kéo kéo ống tay áo Tần Kiệt, nói: "Cha à, đừng nóng giận..."
Gương mặt Tần Kiệt lập tức hòa hoãn, híp mắt nói: "Được, nghe theo con gái hết!"
Hắn nhìn thoáng qua vợ chồng Viên Hồng Huy, trầm giọng nói: "Các người cũng nghe thấy rồi, là nhờ con gái tôi muốn nên tôi cũng không thèm so đo, nếu không với tính khí của tôi mà muốn cho qua chuyện này thì không nhanh vậy đâu!"
Vợ chồng Viên Hồng Huy chỉ có thể cúi đầu khom lưng nói xin lỗi thêm vài câu.
Bữa cơm này kết thúc trong tình huống quỷ dị như vậy.
Lưu Bội Trân thật vất vả mới đợi được bên này tan cuộc, thầm nghĩ phải chạy thật nhanh, sợ rằng nếu còn ở lại chỗ này sẽ bị mấy tên bảo vệ hung thân ác sát kia bán đi mất!
Bà nghĩ thầm, chờ mấy hôm nữa quay lại bà sẽ đem nhân chứng đến, lại kể lể mọi chuyện này ra ngoài, mượn sức mạnh dư luận thì chắc chắn cha mẹ Phương Thanh Nghiên cũng chỉ có thể bỏ tiền!
Tuy nhiên, bà ta rất nhanh đã bị chặn lại bởi Phương Thanh Nghiên.
Lưu Bội Trân vẻ mặt căng thẳng, tức giận nói: "Mày cái đồ nhãi ranh này, mày còn muốn làm gì? Tao nói cho mày biết đây là đang ở nơi công cộng, mày mà dám làm gì với tao, tao gọi cảnh sát đấy mày có tin không!"
Làm giống như người chạy đến nơi công cộng gây chuyện không phải là bà ta vậy.
Phương Thanh Nghiên cũng thấy mà không làm gì, sắc mặt cô lạnh lùng, nói ra: "Lưu Bội Trân, có một điểm tôi phải xác minh lại cho bà, tôi đây không nợ Phương gia cái gì, lại càng không nợ Lưu Bội Trân bà cái gì!" Lưu Bội Trân trừng mắt, "Con trai tao nuôi mày mười hai năm, bây giờ nó không còn nữa, tao lại là mẹ ruột của nó, dựa vào cái gì mà tao không thể lấy tiên!"