Lâm Khiên hít sâu một hơi, cau mày lại.
Hắn không trả lời câu hỏi này của Phương Thanh Nghiên mà chỉ câm đũa lên ăn một hơn.
Vốn hắn cũng không có hy vọng gì, nhưng không nghĩ đến khi ăn vào trong miệng mùi vị của bát bún ốc này lại rất ngon!
Tướng ăn của Lâm Khiên rất khác với biểu hiện thường ngày của hắn, bộ dáng hắn lúc này vô cùng nhã nhặn, mỗi một miếng đều đặt ở bên miệng thổi đến khi nguội đi, sau đó hắn chậm rãi nhai nuốt, cẩn thận nuốt vào...
Phương Thanh Nghiên chống má ở một bên đánh giá hắn, cô phát hiện ra tên tiểu tử này ngoại trừ bộ dáng đẹp mắt ra thì hắn cũng còn có ưu điểm khác.
Cô thật lòng đề nghị: "Nếu sau này gia cảnh anh có sa sút, có thể cân nhắc đến làm một chương trình liên quan đến ăn uống."
Lâm Khiên: "... 2"
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhíu mày, nói: "Có phải cô đang mắng tôi không?”
Chương trình ăn uống là gì hắn không hiểu, nhưng bốn chữ "Gia đạo sa sút" cũng không phải là từ dễ nghe gì.
Phương Thanh Nghiên nở nụ cười, nói: "Tôi không có mắng anh, đây chỉ là giả thiết thôi, nói đúng hơn là một nhắc nhở có thiện ý, chứ thật ra tôi đang khen anh."
Lâm Khiên tức giận trừng mắt nhìn cô, sau đó lại dồn hết sự chú ý quay về bát.
Hắn có chút ngoài ý muốn, bát bún ốc này sao lại ăn ngon như vậy!
Lúc trước, khi cửa hàng này nổi danh khắp nơi, hắn không thể nào hiểu nổi vì lý do gì, bởi vì mùi vị này thật sự quá cổ quái, cho là ngửi thế nào thì nó vân là thối.
Thứ này tại sao lại có người ăn, hơn nữa còn bán chạy như vậy?
Hiện tại hắn xem như hiểu được, bởi vì nó thật sự quá ngonl
Ăn xong một bát, Lâm Khiên vẫn còn muốn ăn thêm một bát nữa, hắn không khỏi liếm liếm môi, miễn cưỡng khen một câu: "Cũng... cũng không tệ lắm."
Phương Thanh Nghiên nhìn thoáng qua ngay cả nước canh trong chén cũng không còn, vì thế liền nói: "Nếu anh thích thì vê sau có thể thường xuyên đến đây.
Chúng ta cũng coi như là không đánh không quen, chuyện lần trước tôi vốn cũng muốn cám ơn anh, nhưng lúc đó tôi nghe những vệ sĩ đi theo anh nói anh không có thời gian, trong trường học cũng chưa gặp qua tôi..."
Lâm Khiên không đợi cô nói tiếp, hắn liền nói: "Sau này tôi sẽ không đến nữa."
Phương Thanh Nghiên nghe vậy liên có chút sửng sốt, nhưng khi nhớ tới lời nói của Tần Vĩnh Thọ, cô biết năm sau Lâm Khiên sẽ ra nước ngoài phẫu thuật.
Lâm Khiên buông đũa, mày nhíu chặt, đột nhiên hỏi: "Mọi người đều sẽ chết, đúng không?”
Phương Thanh Nghiên nghiêm túc gật đầu, nói: "Không sai, là người đều sẽ chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi." "Vậy có lẽ tôi sẽ không được may mắn như người khác, sống không được lâu lắm..." Lâm Khiên cười khổ, cảm xúc trong ngực hắn đột nhiên dâng trào, khiến hắn gần như không thể thở nổi nữa.
Phương Thanh Nghiên đoán có lẽ là hắn sợ phải phẫu thuật.
Nhưng nếu đổi lại thì ai mà không sợ chứ, huống chi hắn cũng chỉ mới có 14 tuổi, ngay cả một nửa đường đời hắn cũng chưa từng được vượt qua.
Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút liền nói: “Anh đừng đem hết lực chú ý đặt ở trên bàn mổ, mà hãy ngẫm lại xem sau khi phẫu thuật thuận lợi thành công thì anh có thể làm gì..."
Lâm Khiên nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang một bên, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Hắn có thể làm gì đây, hắn tựa hồ cái gì cũng có, nhưng những thứ hắn thật sự muốn thì lại không cách nào thuộc về hắn.
Lâm Khiên giật giật khóe miệng, nói: "Cô nói như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy việc không xuống được bàn mổ cũng không có vấn đề gì."
Phương Thanh Nghiên: ”..."
Đứa nhỏ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại tiêu cực như vậy chứ?
Nhưng thật ra trước kia cô so với Lâm Khiên cũng không khá hơn bao nhiêu, chẳng qua là bởi vì cô may mắn sống lại một lần, biết rõ bản thân mình muốn gì, muốn mình sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, nên hiện tại mới có chuyển biến lớn đến như thế.
Lâm Khiên thấy cô nhíu mày, ngược lại nở nụ cười, nhún vai nói: "Cô xem, con người tôi tệ như vậy tuyệt đối sẽ không khiến cho người ta yêu thích.
Tôi chỉ sợ trên đời này cũng không có ai thật lòng hy vọng tôi có thể sống sót." Vừa nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên liền nói: "Chúng ta hôm nay làm một ước định đi, chờ sau khi anh phẫu thuật trở về, tôi sẽ dạy cho anh một số động tác cơ bản."
Lâm Khiên ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn cô: "Cô, cô thật sự nguyện ý dạy cho tôi sao?”
Hắn đã từng ăn qua nắm đấm của Phương Thanh Nghiên, nên hắn cũng biết một thân võ của cô lợi hại như thế nào.
Phương Thanh Nghiên gật đầu, nói: "Chuyện này tôi có cần phải lừa anh không?”
Tuy không trả lời nhưng trong lòng của Lâm Khiên cũng đã có: Quả thật không cần thiết.
Trước kia Phương Thanh Nghiên ghét hắn thế nào hắn đều rất rõ ràng, Phương Thanh Nghiên hiện tại hoàn toàn không cần thiết để nói ra một lời nói dối như vậy để lừa gạt hắn.