Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 222

Thẩm Khả Di không biết Phương Thư Nhiên đã sớm điều tra mọi chuyện rõ ràng.

Cô ta vẫn còn nghĩ rằng là do Phương Thanh Nghiên ở trước mặt Phương Thư Nhiên nói xấu cô ta, vì vậy vội vàng giải thích: "Thư Nhiên, tớ không phải đã sớm nói với cậu rồi sao, tớ... Quan hệ của tớ với cô ấy không tốt, cô ấy rất ghét tớ, cho nên nếu như cô ấy nói cái gì với cậu về tớ thì đều không thể tin tưởng được đâu!"

Phương Thư Nhiên cười lạnh một tiếng: "Em ấy vốn dĩ không biết đến sự tôn tại của cô, cũng không nói bất cứ điều gì xấu về cô cả.

Vậy mà cô... cô vẫn luôn bịa đặt nói những điều không tốt về em ấy.

Thậm chí còn khiến cho mẹ tôi càng hiểu lầm sâu hơn, cô thật sự quá độc ác!"

Cô không ngu, ban đầu mẹ đối với Phương Thanh Nghiên cũng không đến mức ghét bỏ như vậy.

Nhưng từ sau khi một mình đi gặp Thẩm Khả Di, tinh thân mẹ liền trở nên khẩn trương.

Thế cho nên sau khi nhìn thấy Phương Thanh Nghiên mới sinh ra nhiều lời nói và việc làm không lý trí như vậy.

Nếu không phải tại Thẩm Khả Di thì mọi chuyện sao có thể biến thành loạn như bây giờ, còn làm cho mẹ cô phải chịu đả kích lớn như vậy, làm cho Phương Thanh Nghiên phải chịu nhiều oan ức như thế?

Thẩm Khả Di vẫn còn đang liều mạng giải thích: "Thư Nhiên, cậu không nên mấy lời ma quỷ của người khác như thế.

Tớ là người như thế nào cậu còn không rõ hay sao? Tớ quan tâm chăm sóc cậu như vậy, đối xử tốt với cậu như vậy, tớ có bao giờ nói xấu người khác ở trước mặt cậu không?”

Đến bây giờ vẫn còn muốn hắt nước bẩn lên người khác!

Hiện tại Phương Thư Nhiên vô cùng chán ghét Thẩm Khả Di, nên căn bản sẽ không tin tưởng bất cứ lời nói ma quỷ nào của cô ta.

Ánh mắt cô lạnh như băng nhìn Thẩm Khả Di, gần từng chữ nói: "Thẩm Khả Di, từ giờ trở đi chúng ta không còn là bạn bè gì nữa, chuyện này tôi cũng sẽ không cứ như vậy mà quên đi đâu, cô chờ đấy mà xem!"

Vừa dứt lời cô ấy liền kéo tay ba mẹ rời đi không chút lưu tình.

Thẩm Khả Di ngồi sụp xuống dưới đất, hai mắt dại ra nhìn bóng lưng Phương Thư Nhiên rời đi.

Lần này, chỉ sợ cô ta thật sự xong đời rồi!

Sau khi một nhà ba người trở lại phòng khách sạn, tâm tình Vu Tĩnh Văn vẫn chưa bình tĩnh lại.

"Sao có thể cứ vậy mà buông tha cho nó chứ, sao trần đời này lại có kẻ ác độc đến thế, tôi làm sao lại ngu ngốc đến mức tin mấy chuyện quỷ quái này chứ..."

Phương Mậu an ủi vợ, nhíu mày nhìn Phương Thư Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Phương Thư Nhiên nhanh chóng nói sự thật mà mình điều tra được, ánh mắt Phương Mậu lóe lên, hung hăng vỗ bàn/Trên thế giới sao lại có người âm hiểm như vậy!"

Âm hiểm ác độc, thích hợp nhất để hình dung Thẩm Khả Di, nhưng ai mà ngờ được một cô gái tuổi còn trẻ lại có tâm cơ như vậy?

Phương Mậu nghiêm nghị nói: "Chuyện này không thể cứ như vậy cho qua, trường học của con cũng quá kì cục rồi, sao có thể thu nhận kiểu người như vậy làm học sinh chứ! Đúng rồi, nhà bọn họ làm cái gì?"

"Hình như chỉ là thương nhân bình thường..."

Phương Mậu lạnh lùng nói: "Khi dễ con gái Phương Mậu, bọn họ đừng hòng sống sót ở Bắc Kinh nữa."

Phương Thư Nhiên cũng nghĩ như vậy, nếu cứ như vậy cho qua, chẳng phải đang khiến người khác nghĩ Phương gia là kiểu dễ bị bắt nạt sao?

Nếu cha đã tỏ thái độ, chuyện này rất nhanh thôi sẽ được giải quyết suôn sẻ.

"Vậy Thanh Nghiên đâu, Thanh Nghiên của tôi đâu rồi?" Vu Tĩnh Văn nắm chặt tay con gái, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng tự trách.

Phương Thư Nhiên thở dài,"Con cũng đang muốn nói, Thanh Nghiên đã đến nơi khác du lịch rồi, anh Lục Khiên nói với con rằng có thể em ấy sẽ không quay về trong khoảng thời gian ngắn."

Ở thời đại việc liên lạc chưa quá phát triển, trừ khi Phương Thanh Nghiên chủ động liên lạc với bọn họ, nếu không bọn họ cũng không cách nào tìm được Phương Thanh Nghiên đang ở đâu.

Vu Tĩnh Văn lại rơi nước mắt, bà dùng sức mà nhéo cánh tay của mình, run giọng nói: "Đều tại mẹ, do mẹ đi nghe người khác nói xằng bậy, do đầu óc mẹ có vấn đề, làm cho con bé chịu ủy khuất...

Phương Thư Nhiên cũng biết chuyện này không dễ giải quyết, nghĩ nghĩ liền nói: "Con đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn này Phương Thanh Nghiên cũng sẽ không muốn gặp cha mẹ, không bằng cha mẹ cứ đi về trước đi, chuyện này cứ giao cho con, con cảm thấy em ấy hình như cũng không quá khó chịu khi con đến gân..."

Nghỉ ở công ty lâu như vậy, Phương Mậu quả thật cũng nên về lại Bắc Kinh, hơn nữa hiện tại tâm tình Vu Tĩnh Văn không ổn định như vậy, phải mau chóng sắp xếp bác sĩ tâm lý tiến hành trị liệu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất