Lời khen của cô khiến cho ông chủ Lưu nhịn không được cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng khoát tay: "Chú cũng không có làm gì.
Không giống như cháu, tuổi còn nhỏ mà đã có thể nghĩ đến cách cải tiến lại cho hai chiếc xe này ghép lại thành một."
"Nếu không có chú giúp đỡ, làm sao có thể làm nhanh đến như vậy được chứ?"
Bọn họ người tới người lui khen nhau một phen, Phương Thanh Nghiên lại cười híp mắt nói: "Vậy cũng nhân tiện chú đem cái ghế ngồi này bỏ đi, còn có cái kia đệm ngồi cũng thay đổi luôn, dù sao nó cũng đã bị phơi nắng lâu lắm rồi, da cũng nứt hết."
Ông chủ Lưu: "..." Không biết tại sao, ông luôn cảm thấy trong nụ cười của Phương Thanh Nghiên có thêm một phần giảo hoạt.
Nhưng mà ông vẫn còn đang rất cao hứng, ông cảm thấy thực lực của mình không được phát huy hết sức, ông không nói hai lời liền làm giúp cô.
Kỹ thuật của ông chủ Lưu phải nói là không thể chê, Phương Thanh Nghiên cũng rất ăn ý đưa các đạo cụ cho ông, vì thế hai công việc rất nhanh đã hoàn thành xong.
Xe ba bánh được lắp ráp lại một lần nữa, chỉ là có chút xấu, còn chức năng vận chuyển của nó không cần bàn cãi nhiều, phải nói là rất tốt.
Phương Thanh Nghiên bắt đầu chạy thử một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ông chủ Lưu thở dài một hơi, rất hài lòng với tác phẩm của mình: "Không sai, xe ba bánh này cũng không lớn, cháu chạy rất thích hợp!"
Phương Thanh Nghiên cười cười, nhìn ông phơi nắng đến cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cô liền chạy đến gian hàng mua lấy hai cây kem, đưa cho ông một cây: "Chú Lưu, con mời chú ăn kem, hôm nay cháu thật sự là rất cám ơn chút"
Ông chủ Lưu cười ha hả tiếp nhận, nghĩ thầm việc hôm nay mình làm cũng coi như không uổng công, dù sao thì trong lòng cô bé nhà người ta vẫn còn nhớ rõ ơn của mình.
Nhưng đợi đến khi ông xé giấy gói đem kem đặt ở trong miệng, ông mới ý thức được có chỗ nào không đúng.
"Kem này cháu lấy ở đâu vậy?"
"Lấy trong tủ lạnh!"
Cửa hàng của ông chủ Lưu ngoại trừ bán các dụng cụ cơ khí ra còn có bán các món ăn phụ, chẳng hạn như mùa hè năm nay đặc biệt nóng, trẻ con trong sân lại nhiều, ông còn mua thêm một cái tủ lạnh chuyên bán kem.
Lấy từ trong tủ lạnh, đó không phải là lấy từ cửa hàng của ông sao? Thì ra nha đầu kia dùng kem trong tiệm của ông để mời ông ăn?
Ông chủ Lưu thật sự là không biết dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình.
Phương Thanh Nghiên cũng đoán được ông đang suy nghĩ cái gì, vội vàng cười nói: "Chú yên tâm, cháu cũng không phải lấy không, tiền cháu để ở trên bàn kia kìa.
"
Ông chủ Lưu khoát tay áo, coi như cô đang nói đùa, căn bản không để ở trong lòng.
Kế tiếp, Phương Thanh Nghiên lại về nhà xách thêm thùng nước cùng khăn lau đến đây, đem chiếc xe ba bánh này trong ngoài đều lau qua một lần, rất nhanh chiếc xe ba bánh này thoạt nhìn liền xinh đẹp hơn rất nhiều.
Ông chủ Lưu trở về cửa hàng của mình ăn kem hóng mát, nhìn Phương Thanh Nghiên bận rộn như một con quay nhỏ, lúc thì không thấy bóng dáng của cô đâu, lúc thì cô lại mang đến một thứ như tấm ván gỗ kẹt giấy vậy, bắt đầu gõ gõ đánh đánh lên chiếc xe ba bánh kia.
Những dụng cụ này đều là những thứ vụn vặt trong nhà máy mà Phương Thanh Nghiên tìm được, toàn là những phế liệu không đủ tiêu chuẩn không dùng được, nó vốn sẽ được vận chuyển đến nơi thu gom phế liệu, Phương Thanh Nghiên đã hơn mười đồng tiền tiết kiệm của mình để mua lại hết.
Không bao lâu, toàn bộ ghế sau của xe ba bánh đã được cô đặt các tấm ván gỗ ghép lại với nhau thành một cái mặt bàn, bên cạnh thì chừa lại một không gian, xem ra là vị trí đặt bếp.
Về phần những thứ linh kiện còn sót lại của chiếc xe đạp bị phá hủy kia, Phương Thanh Nghiên cũng không lãng phí.
Cô đem bộ phận khung xương dỡ xuống, đặt ở bên trong chiếc xe ba bánh để cách nhiệt với mặt bàn gỗ, mà cái lốp xe cũ thì cô trực tiếp treo ở phí sau của xe ba bánh, coi như là đồ trang trí cho chiếc xe hàng nhỏ này.
Phương Chí Cường để lại chiếc xe đạp này, cũng coi như là được sống với một hình hài trong lòng hai mẹ con.
Ông chủ Lưu không khỏi mày, cô sẽ không thật sự muốn mở quán bán đồ ăn vặt đó chứ?
Nhìn Phương Thanh Nghiên đầu đầy mồ hôi, lòng bàn tay vừa đỏ vừa sưng, ông cũng muốn đến hỗ trợ, nhưng Phương Thanh Nghiên đã uyển chuyển từ chối.
Nếu chỉ việc vặn ốc vít thôi thì cô không làm được bởi vì tay cô quá nhỏ, nhưng cái việc đóng đinh này thì không có vấn đề gì, cùng lắm thì cô tốn thêm nhiều thời gian hơn một chút vẫn được, chứ nếu cô cứ làm phiền đến ông chủ Lưu thì có vẻ không được tốt cho lắm.
Không lâu sau, chiếc xe ba bánh cuối cùng cũng đã được cải tạo hoàn thành, chỉ là độ tin cậy hình như không được cao lắm.
Nhưng cô cũng không có biện pháp nào khác, trong tay cô hiện tại không có tiền.