Bà chủ quầy hàng sáng sớm còn tò mò nhìn Phương Thanh Nghiên vài lần, qua một khoảng thời gian quan sát thấy cái quây hàng vắng ngắt của cô cũng không có sức cạnh tranh gì, vì thế trong rảnh rỗi bà ấy còn lôi kéo làm quen với Phương Thanh Nghiên.
"Em gái, tuổi còn nhỏ như vậy đã ra ngoài kiếm tiền rồi sao?"
Phương Thanh Nghiên hôm nay lúc ra cửa cũng đã cố ý ngụy trang qua, trên mặt cô không chỉ bôi mỹ phẩm của Tần Thục Huệ, mà ngay cả đồ cũng là mặc quần áo của Tần Thục Huệ.
Dù là như thế, khuôn mặt tràn đầy collagen protein của cô vẫn còn quá trẻ.
Bất quá, cũng có người trời sinh khung xương nhỏ, thoạt nhìn sẽ không nhìn ra được tuổi tác thật.
Bà chủ kia tuổi tác cũng không chênh lệch bao nhiêu với Tần Thục Huệ, bà nhìn đến Phương Thanh Nghiên hiện tại đã đi ra ngoài kiếm tiên, xem ra cũng đã là người trưởng thành, bà gọi một tiếng em gái nhỏ này cũng không tính là quá phận đi.
Phương Thanh Nghiên tất nhiên là sẽ không đi giải thích, mà là cười nói: "Tôi chỉ là muốn kiếm thêm một chút tiên đóng học phí, giảm gánh nặng cho gia đình mà thôi."
Bà chủ nghe vậy thì càng hứng thú, muốn hỏi thêm nhưng Phương Thanh Nghiên chỉ cười không trả lời, bà có chút không xác định được, hỏi: "Học sinh trung học?”
Cũng may lại có khách tới cửa, bà chủ kia bận rộn cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Quầy hàng của Phương Thanh Nghiên thật sự có chút vắng vẻ, dù sao cũng là một khuôn mặt mới, hơn nữa quây hàng này của cô gọi là bún ốc gì đó, ngửi còn đặc biệt thối, mọi người tuy rằng tò mò, nhưng không ai nguyện ý tới nếm thử.
Mấu chốt là, trên bảng hiệu yết giá công khai, bún ốc này là 2 tệ một bát.
Trong quán bún phở bình thường, thì một chén bún được tặng thêm một cái trứng gà cũng chỉ bán được một đồng rưỡi mà thôi, nhưng bún ốc này lại bán tận hai đồng.
Lại nói, trong canh lại là thịt ốc, thoạt nhìn ngay cả một cái bóng cũng tìm không thấy, chút protein này có thể so với một quả trứng gà được sao?
Phương Thanh Nghiên cũng không sốt ruột hay nản lòng, vạn sự khởi đầu nan nha.
Phương Thanh Nghiên vẫn luôn giữ một nụ cười sáng lạn nhất rao bán nói: "Bún ốc chính tông, nước canh đậm đà, hương vị đặc biệt, chỉ cần ngửi một lần, ăn thử một đũa, chắc chắn sẽ không dừng được!"
Giọng nói của cô ngọt ngào, dáng dấp còn xinh đẹp, ở trong đám người bán hàng kia đặc biệt chói mắt, quả thật rất hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người qua đường.
"Nhưng những lời nói này cũng quá khoác lác rồi đi."
"Những thứ này ai chưa từng thấy qua chứ? Ai lại không biết mà cô bé này còn bài đặt dài dòng, cái gì mà một ngụm không ngừng được, nào có chuyện khoa trương như vậy!"
Có một ông chú đi ngang qua trêu chọc cô" "Cô bé, lời nói cũng không thể nói quá khoa trương đến như vậy, nếu bát bún ốc này của cô ngay cả một miếng người ta cũng ăn không vô thì làm sao bây giờ?" Phương Thanh Nghiên nghe ông chú kia nói vậy cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Nếu chú cảm thấy không ngon, cháu cam đoan sẽ không lấy tiền, xem như là tặng cho chú một bát ăn lấy thảo trước."
Người nọ vừa nghe, rồi lại khoát khoát tay, nói: "Vậy tôi cũng không thể chiếm tiện nghi của một cô gái được, cho dù là cô không lấy tiền, nhưng món này không ngon cũng khiến người ta ăn không vô, mà mùi vị này cũng quá thối, ngửi cũng không muốn ăn..."
Phương Thanh Nghiên cũng không nhiều lời, cô trực tiếp lấy một hộp cơm dùng một lần ra, bỏ vào trong đó một nắm bún gạo, sau đó lại múc một muỗng canh nóng hầm hập trong nồi đổ vào, màu sắc bát canh đỏ rực, tiếp theo thêm đậu đũa chua, đậu phộng, rau cúc các loại đồ ăn kèm.
"Chú có thể ăn hành và ăn cay được không?"
Người đàn ông nghe cô nói vậy có chút sửng sốt, ông theo bản năng gật đầu.
Phương Thanh Nghiên bỏ thêm một thìa canh dầu cay vào trong bát, sau đó lại rắc lên một muỗng hành hoa.
Mọi thứ đã hoàn thành xong, cô liền đưa tới trước mặt đối phương: "Đây, chú đến nếm thử đi, dù sao nếu ăn không ngon thì cũng không cần trả tiền, nếu chú thật sự ăn không nỗi nữa thì cháu cũng không ép chú."
Thành thật mà nói, cái mùi hôi thối của bún ốc có rất nhiều người không thể chấp nhận, được, mà cái vị của măng chua cũng không phải mỗi nhà đều biết làm để ăn, hiện tại lại càng có ít người biết làm thành phẩm để bán lấy tiền, mà trong cái thị trấn này có nhiều món ăn khác nhau để mọi người lựa chọn như vậy, ai sẽ ép buộc mình phải chọn thứ mình không thích ăn chứ?
Bất quá, sau khi bỏ thêm hành hoa, mùi hôi thối kỳ quái kia tựa hồ biến mất một ít.
Người dân huyện Nam Hương không có sức đề kháng với ớt, cho dù xào cải trắng cũng phải thêm một muỗng ớt để tăng thêm gia vị.
Nhìn bát canh kia bị nhuộm thành một màu sắc đỏ bừng, người đàn ông kia không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, ông ta nghĩ dù sao thì nếu ăn không ngon cũng không cần tiền, vì thế ông liền nhận lấy bát bún lên ăn.